Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 95:
Cập nhật lúc: 2025-10-27 16:17:58
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Yến Đình tiểu nữ nhân chặn cho còn lời nào để , lúc chỉ cảm thấy uất kết công tâm, ngay cả cái dáng vẻ mày mày ngài khẽ nhíu của tiểu nữ nhân cũng vô cùng thuận mắt.
“Dịch trạm một đống chuyện bận xuể, ngươi còn tâm trí cùng Ôn Cửu Khanh bái hội gì đó?”
“Vậy đại nhân gì?” Thẩm Lệnh Nghi lý lẽ rõ ràng:
“Chiều hôm nay tiền sảnh bên vẫn là do các vị đại phu khám bệnh. Lăng Châu tay chuẩn cho việc phát cháo ngày mai nhưng bây giờ lương thảo còn đến, Lăng Châu cũng đang chờ, dĩ nhiên cũng giúp gì.”
Nàng thầm lườm Lục Yến Đình một cái, bề ngoài giả vờ vô cùng cung kính khiêm tốn, hỏi: “Vậy thì, đại nhân còn cần gì nữa ?”
Lúc nàng hỏi còn cần nàng gì nữa , thần sắc quả thực khiêm tốn nhưng Lục Yến Đình rõ ràng từ trong đôi con ngươi của nàng thấy một tia bướng bỉnh và phục.
Xem , dường như đồng ý, là nàng sẽ liều mạng với .
Lục Yến Đình thầm thở dài một , đột nhiên nhướng mày, một cánh tay dài vòng qua, ôm thẳng nữ nhân lòng.
Thẩm Lệnh Nghi chỉ nhớ ban nãy lúc hai phòng, cánh cửa chỉ nàng khẽ khép hờ, đóng chặt.
Lúc liền hoảng đến mức một mặt âm thầm kháng cự, một mặt liên tục đầu , chỉ sợ sẽ đột nhiên đây lúc .
Lục Yến Đình chính là thích xem dáng vẻ tiểu nữ nhân chiến chiến rụt rè sợ sệt, dám giận mà dám trong lòng .
Vốn thật sự tâm tư gì, lúc trong đầu đột nhiên dâng lên những ý nghĩ khác.
“Nếu như , đó , ngươi cầu xin , lẽ sẽ đồng ý.”
Chẳng chỉ là gặp một Minh Kỳ thôi .
Thẩm Lệnh Nghi kinh hãi đến mức suýt chút nữa c.ắ.n lưỡi vì hoảng loạn mà liên tục đầu, mấy lọn tóc rũ xuống bên tai, vướng hõm cổ, càng tôn lên làn da của nàng thêm trắng như sứ, óng ánh.
Đôi mắt ngấn nước tuy chứa đựng sự tức giận nhưng khóe mắt hồng khiến gương mặt nàng toát vẻ quyến rũ hết lời.
Lục Yến Đình thật sự thích cái dáng vẻ nửa nửa của nàng. Cánh tay ôm lấy eo nàng nhấc nhẹ lên, khẽ khàng : “Cầu xin thế nào, cần dạy chứ.”
đầu óc của Thẩm Lệnh Nghi lúc là một mảng trống rỗng.
Nàng liều mạng chống hai tay lên n.g.ự.c đàn ông, cách lớp áo mỏng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đàn ông phủ lên da , bỏng rát mà nhảy nhót khiến vô cớ run rẩy.
“Lục... Lục Yến Đình!” Chút lý trí cuối cùng trong đầu đang liều mạng níu kéo ý chí của nàng: “Ngài thể như !”
Cầu xin thế nào, nàng dĩ nhiên là nhớ! Cái trải nghiệm kỳ lạ đó, e là ai , cũng thể nào quên sạch .
... nàng tuyệt đối, tuyệt đối sẽ với thứ hai!
“Không thể thế nào?” Người đàn ông còn nhận ý niệm quyết kiên quyết trong lòng tiểu nữ nhân, vẫn khóe miệng mỉm mà trêu chọc nàng.
“Không thể ban ngày chuyện dâm loạn!” Thẩm Lệnh Nghi gần như tức quá hóa thẹn.
Người đời đều Thủ Phụ đương triều lạnh lùng vô tình, khắc kỷ trầm . Thế nhưng chỉ Thẩm Lệnh Nghi , khi đàn ông đóng cửa một bộ mặt khác, như một con thú vĩnh viễn no đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-95.html.]
Tuy nhiên, mấy chữ “ban ngày chuyện dâm loạn “ quả thực chọc Lục Yến Đình.
Chỉ thấy khẽ nới lỏng lực tay, để hai chân của tiểu nữ nhân chạm đất, đó mới cốc mạnh một cái trán nàng, để trừng phạt mà :
“Nói năng lung tung.”
Thẩm Lệnh Nghi trong lòng còn nén một cơn giận, thì yên nhưng cúi đầu .
Lục Yến Đình bụng nghĩ dù cũng thể ép quá đáng, dù thì thỏ dồn đến đường cùng còn c.ắ.n , tiểu nữ nhân của còn lợi hại hơn thỏ nhiều, cuối cùng vẫn là nhượng bộ.
“Đi xem kiến thức một chút cũng . Ôn Cửu Khanh con , quen những chuyện vẻ thanh cao đó. Cửa nhà của Minh Kỳ dễ mở, cũng chỉ mới thể nghĩ cách trộn .”
Thẩm Lệnh Nghi mơ hồ ngẩng đầu, định để Lục Yến Đình thề một tiếng, rằng đồng ý thì đổi lời, thấy đàn ông đột nhiên nhét tay một tờ giấy hoa hoa xanh xanh.
Nàng hồ nghi lật tay mở nó , khi rõ thứ đó liền mở to mắt, sợ đến mức nên lời.
“Sao, chê ít ?”
Lục Yến Đình thấy tiểu nữ nhân kinh ngạc đến ngây tại chỗ còn nhịn mà trêu chọc nàng:
“Một vài bức tranh tay Minh Kỳ chỉ e còn chắc đáng giá bằng của , một trăm lượng thể mua hai bức về chơi .”
“Cho ư?” Thẩm Lệnh Nghi hiểu, cảm thấy hôm nay Lục Yến Đình bất thường.
Lục Yến Đình dường như cũng lười giải thích, chỉ đến bên giá áo duỗi hai tay , đó im lặng hiệu cho Thẩm Lệnh Nghi mau đây quan bào cho .
Thẩm Lệnh Nghi thấy , vội vàng chạy tới.
Vì cầm ngân phiếu tiện việc, vì cảm thấy vật “quý giá” đến mức bỏng tay nàng nhận, bèn dứt khoát liều, nhón chân lên nhét ngân phiếu lòng bàn tay Lục Yến Đình.
Thấy đàn ông kinh ngạc trừng mắt một cái, nàng mới dùng sức giũ một cái chiếc quan bào dày cộm tay, một mặt mặc cho một mặt :
“Ta chỉ là theo Tiểu hầu gia để mở mang kiến thức, cũng mua tranh, cần ngân phiếu.”
“Nếu mua tranh, thì càng cần nữa.” Lục Yến Đình xem như thấu tâm tư của tiểu nữ nhân, lúc nắm thóp nàng là tay một phát trúng ngay.
“Ngài...” Thẩm Lệnh Nghi dám giận mà dám , ngẩng đầu liếc đàn ông một cái.
Nàng đang giúp sửa đai lưng, tức giận đến mức tay dùng sức, siết chặt lấy eo của Lục Yến Đình, chỉ hận thể để cứ thế thở nổi!
Lục Yến Đình nén , tiếp tục nghiêm túc : “Ngươi nghĩ cho kỹ , nếu là mua tranh, sẽ cho ngươi , nếu mua, ngươi cứ ngoan ngoãn ở dịch trạm, cũng đừng .”
Thấy tiểu nữ nhân vẫn còn do dự quyết, Lục Yến Đình lúc mới một mặt rút đai lưng của khỏi lòng bàn tay nàng, một mặt nhét ngân phiếu tay nàng.
Trước khi đàn ông lướt qua rời , Thẩm Lệnh Nghi chỉ bên tai nàng bỏ một câu...
“Giảo Giảo, nhớ kỹ, ngươi nợ một .”
Ngoài phòng riêng, Tê Sơn - cùng Lục Yến Đình ngoài việc, chờ ở hành lang từ lâu.
Ai ngờ Lục Yến Đình từ trong phòng vội , ngược lùi mấy bước lớn, giơ tay lên gõ cửa phòng riêng trong cùng.