Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 112:
Cập nhật lúc: 2025-11-01 14:31:33
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hàm Chương nghĩ một lúc, nhíu mày :
“Có lẽ là cần cù cẩn thận. Ông Hàn Lâm viện lúc gần bốn mươi tuổi, nếu nhớ nhầm, Đổng đại nhân thi ba cũng xem như là nghị lực phi thường, những thứ khác thật sự rõ lắm.”
“Còn một chuyện cuối cùng, lúc ngài ngục từng đổi phòng giam ?” Giọng Lục Yến Đình trầm xuống.
Thẩm Hàm Chương thản nhiên lắc đầu: “Không , và nội tử vẫn luôn ở trong phòng giam đầu tiên phía bên , từng đổi qua.”
“Vậy, Thẩm tiểu thì ?” Lục Yến Đình ngẩng mắt.
Thẩm Hàm Chương sững , bỗng gật đầu : “Hoài Trúc thì đổi.”
Lục Yến Đình nhướng mày, trong lòng đại khái rõ Thẩm Hàm Chương đối với chuyện năm đó chắc cũng hề giấu giếm.
Hắn bèn dậy :
“Ta hứa với Giảo Giảo sẽ giúp ngài lật vụ án , lời là suông. vụ án cách nhiều năm, nhiều nhân chứng vật chứng cố ý phá hủy, lật án cũng chuyện dễ dàng, lẽ chân tướng sẽ xuất hiện còn muộn hơn ngài dự tính.”
“Lục đại nhân!” Thấy Lục Yến Đình xong định , Thẩm Hàm Chương khẽ gọi một tiếng: “Có ... chỉ đơn giản là vụ án gian lận ?”
Thẩm Hàm Chương là thẹn với lòng, bao nhiêu năm nay, ông rõ nhất định là vu oan giá họa.
điều khiến ông thể nghĩ thông là tại vô duyên vô cớ một vụ án như rơi xuống đầu .
Chỉ là năm đó chỉ bằng sức lực của một ông, cách nào rõ chân tướng trong đó.
Mà hiện giờ ông tuy đại xá về kinh nhưng cũng rời xa triều chính, tra xét những nghi điểm trùng trùng năm đó, đối với ông mà cũng căn bản cách nào bắt tay .
Thực quan chức, tiền đồ, danh lợi, những thứ đối với Thẩm Hàm Chương bây giờ đều là vật ngoài .
Điều ông chỉ là một sự trong sạch, một sự trong sạch thể trả cho cả nhà già trẻ của ông, chỉ thế thôi.
“Phải, đơn giản như .” Không ngờ, Lục Yến Đình gật đầu thừa nhận chút mơ hồ.
Thẩm Hàm Chương khẽ mấp máy môi, đáy mắt mạnh mẽ tuôn một tia khát khao nhưng nhanh, ông khẽ cụp mắt, câu nệ mà khiêm tốn với Lục Yến Đình một tiếng:
“Đa tạ đại nhân.”
“Không cần cảm tạ .” Giọng của Lục Yến Đình vẫn chút nhiệt độ thăng trầm nào:
“Muốn tạ thì hãy tạ Giảo Giảo, những thứ , đều là nàng các cầu xin mà .”
Thẩm Hàm Chương sững , mặt lóe lên một tia khác thường.
“Đại nhân, Giảo Giảo nó... quan hệ gì với đại nhân?”
Có một vài lời, ngấm ngầm thì thực đều rõ như lòng bàn tay nhưng một khi bày mặt bàn, lẽ tất cả thể diện sẽ tan thành mây khói trong phút chốc.
câu hỏi , Thẩm Hàm Chương hỏi từ hôm qua lúc mới gặp Lục Yến Đình , mãi mở lời là vì quả thực cũng thể mở lời.
“Nàng ư?” Lục Yến Đình , biểu cảm sinh động cuối cùng cũng hiện lên mặt: “Nàng chính là của .”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-112.html.]
Bữa tối ăn ngay tại trạch viện, Mạnh Tề Tuyển ngoài mua thức ăn, Thẩm Lệnh Nghi xuống bếp, Thẩm Hoài Trúc bên cạnh phụ giúp trưởng tỷ.
Bữa tối , xem như là bữa cơm đoàn viên danh nghĩa. Mạnh Tề Tuyển thậm chí còn ân cần chuẩn một vò rượu nhỏ.
“Mọi uống say nhưng một chút lệ thì vẫn là nên.” Lúc rót rượu cho , Mạnh Tề Tuyển vẫn luôn lẩm bẩm.
Thẩm Lệnh Nghi thấy trong mắt Thẩm Hàm Chương ngấn lệ, nàng bèn bưng rượu dậy, kính Thẩm Hàm Chương một chén .
Ngàn vạn lời dường như đều ở trong chén .
Thẩm Lệnh Nghi cảm thấy nàng bao giờ uống qua loại rượu nào đắng như thế , rượu ruột sầu, tất cả quá khứ ùa về tim.
Những ấm ức, đau thương và khổ sở đó, bất kể cố tình lãng quên thế nào, vẫn luôn chất đống trong lòng nàng, từng tan biến.
nàng cũng cảm thấy bao giờ uống loại rượu nào ngọt ngào đến .
Sau ngày hôm nay, gia đình họ đoàn tụ, tất cả những mong ngóng đợi chờ đều trở thành quá khứ, dù mưa gió cũng là cả nhà cùng kề cận.
Dùng xong bữa tối, nhân lúc Mạnh Tề Tuyển đang đun tiêu thực cho , Thẩm Hàm Chương cuối cùng cũng tìm lúc rảnh để chuyện riêng với Thẩm Lệnh Nghi một lát.
Giữa hai phụ và nữ nhi sự ăn ý hơn so với cuộc trò chuyện của Thẩm Lệnh Nghi và Thẩm Hoài Trúc.
Thẩm Lệnh Nghi đề nghị đưa Thẩm Hoài Trúc về Thượng Kinh, Thẩm Hàm Chương gật đầu đồng ý.
“Đệ của con những năm nay ở Bắc Liêu chịu ít khổ cực, con cần xem nó như một hài tử nữa. Thật lòng mà , những năm nay, nếu Hoài Trúc, và a nương của con chỉ e là khó mà chịu đựng nổi.”
Thẩm Hàm Chương thở dài một , nhẹ nhàng vỗ vỗ tay trưởng nữ, đột nhiên nghẹn ngào:
“Trước đây, tổ phụ của con luôn , trăm nghề vô dụng là thư sinh, câu dĩ nhiên phục. Sau thi đậu công danh, cứ nghĩ cũng xem như rạng danh tổ tiên nhà họ Thẩm, trăm năm đối diện với liệt tổ liệt tông cũng thể ngẩng cao đầu. mà...”
Thẩm Hàm Chương ngắt lời ở đây, dù tiếp, Thẩm Lệnh Nghi cũng ý của ông .
“Phụ , thế sự khó lường, chuyện như lúc đó, đổi là ai chỉ e cũng đều bất lực, thẹn với lòng. Người oan uổng cuối cùng vẫn là oan uổng. Nữ nhi tin rằng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Người đang , trời đang !”
Thẩm Lệnh Nghi nắm ngược tay của Thẩm Hàm Chương, thật chặt như truyền cho ông một chút sức mạnh.
Thẩm Hàm Chương thở dài một từ hòa mỉm với nàng:
“Cho nên Hoài Trúc tòng quân, thuận theo nó. Huống hồ nhà chúng bây giờ tình hình thế nào con cũng rõ , là lật án nhưng chuyện dễ . Trên nó mang cái vết nhơ , con đường quan, dễ .”
“Vâng, con .” Thẩm Lệnh Nghi gật đầu thật mạnh: “Chuyện của Hoài Trúc đừng lo lắng, con sẽ cầu xin Lục đại nhân.”
Nhắc đến Lục Yến Đình, ánh mắt của Thẩm Hàm Chương trở nên phức tạp.
Sống đến từng tuổi, Thẩm Hàm Chương dĩ nhiên rõ nữ nhi của lúc đang ở bên cạnh Lục Yến Đình với phận gì.
Nói cam tâm, ông phụ dĩ nhiên là cam tâm. Thử hỏi phụ nào bằng lòng nữ nhi của cứ danh phận mà theo một nam tử?
Huống hồ Thẩm Hàm Chương rõ tính tình của Thẩm Lệnh Nghi, nữ nhi của ông từ nhỏ tự tôn tự ái, khinh tiện khác cũng khinh tiện chính .
Tuy nhiên sự thật là bất kể là ông là Thẩm Lệnh Nghi, hiện giờ đều cúi đầu cái thời buổi ăn thịt .
“Nha đầu, để con chịu khổ .” Im lặng hồi lâu, Thẩm Hàm Chương cuối cùng cũng thở một .
Khoảnh khắc đó, Thẩm Lệnh Nghi cảm thấy phụ của dường như già nua yếu ớt nhiều.