Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 106:

Cập nhật lúc: 2025-10-30 15:21:21
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ thật sự trong lòng dung túng, đàn ông một tay ôm lấy eo của Thẩm Lệnh Nghi, nhẹ nhàng bế nàng lên, đó đưa ghế quý phi bên cạnh.

Thẩm Lệnh Nghi vẫn còn kéo lấy tay áo lau nước mắt, đợi đến khi phát hiện thì cả nàng mềm nhũn tựa lòng Lục Yến Đình.

Nàng tức khắc kinh hãi, chống hai tay lên n.g.ự.c định dậy.

“Ngài, ngài , ... chúng đến Vạn Châu ?”

Tiếc là đầu óc tiểu nữ nhân vẫn còn loạn, mở miệng vẫn thành câu.

Lục Yến Đình đưa tay kéo nàng lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng dỗ dành:

“Đã giờ nào ? Còn vội vã qua đó, e là rạng sáng . Sao, ngươi định chạy đến bữa sáng cho phụ và a nương của ngươi ?”

Thẩm Lệnh Nghi níu lấy vạt áo của Lục Yến Đình, hai hàng lông mày như núi nhíu đến mức sắp thắt thành nút.

Người đàn ông dáng vẻ đó của nàng là lúc nàng đầy bụng nghi vấn, bèn đại phát từ bi mà hắng giọng giải thích.

“Người, quả thực là hôm nay mới đến, hơn nữa nơi đến vốn cũng Vạn Châu. Đại quân đội hồi thành của họ con đường phía đông, lúc Gia Lăng Quan đặc biệt dặn dò , đưa phụ của ngươi và những khác riêng, cho nên từ Gia Lăng Quan đến Vạn Châu mất thêm ba ngày.”

Thẩm Lệnh Nghi c.ắ.n môi tựa vai , im lặng lắng .

Lục Yến Đình tiếp tục : “Phụ của ngươi và những khác giờ ngọ đến , cho nên lúc đó khỏi thành một chuyến, vội vã qua đó sắp xếp chỗ ở cho họ thỏa mới về.”

Hắn xong dừng một chút, đưa tay nâng cằm tiểu nữ nhân lên, híp mắt, dùng khẩu khí cảnh cáo mà dặn dò:

“Có một chuyện báo với ngươi một tiếng, a nương của ngươi... bệnh nặng.”

Bàn tay đang níu vạt áo Lục Yến Đình của Thẩm Lệnh Nghi đột ngột siết chặt.

“Có... nặng lắm ?” Giọng của tiểu nữ nhân chút run run.

Nàng thực trong lòng vẫn luôn đang sợ hãi chính là chuyện nhưng kỳ lạ là khi Lục Yến Đình chuyện , nàng cảm thấy dù chuyện lớn đến trời, đàn ông cũng sẽ che chở giúp nàng.

“Lúc nãy qua đó mang theo đại phu, đại phu xem xong cũng kê đơn thuốc, để đó chăm sóc a nương của ngươi . Thực chủ yếu vẫn là bên Bắc Liêu ngược tật hoành hành, thể a nương của ngươi yếu nên nhiễm . Đại phu xem xong cũng , tính mạng chắc chắn mất . Bên Vạn Châu tuy bằng Thượng Kinh nhưng d.ư.ợ.c liệu thức ăn các thứ cũng thiếu. thể của a nương ngươi dưỡng, dưỡng bao lâu thì do đại phu quyết định, ngươi và đều thể chắc .”

“Vậy tiếp theo thì ?” Thẩm Lệnh Nghi , Lục Yến Đình chắc chắn chỉ bấy nhiêu.

“Cho nên chúng trở về, phụ và a nương của ngươi e là .”

Thẩm Lệnh Nghi vành mắt đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.

Lục Yến Đình chỉ cảm thấy một đầu hai cái lớn nhưng cũng nhíu mày nén tính khí nổi giận còn miễn cưỡng kiên nhẫn giải thích với tiểu nữ nhân.

“Ngươi xem, suốt quãng đường trở về , đường bộ chuyển đường thủy, phong trần mệt mỏi một chặng đường xóc nảy, thể của a nương ngươi còn chịu nổi ?”

Thấy Thẩm Lệnh Nghi bĩu môi gật đầu, Lục Yến Đình :

“Bên Vạn Châu yên tâm cả, tìm một tiểu viện yên tĩnh sạch sẽ, lát nữa sắm thêm một tiểu tư việc vặt, cứ để a nương của ngươi an tâm dưỡng bệnh, lạ cũng quen họ, dù cũng thanh tịnh, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-106.html.]

“Vậy... họ là lưu phạm, dù đại xá nhưng về Thượng Kinh còn đến Hình bộ điểm chỉ xóa tội ạ?” Thẩm Lệnh Nghi khẽ .

Lục Yến Đình : “Chuyện ngươi nắm rõ gớm nhỉ?”

Thẩm Lệnh Nghi sụt sịt mũi: “Trình mama đây thích tiểu ở Hình bộ giúp hỏi thăm.”

“Vậy chẳng còn đây ?” Lục Yến Đình trừng mắt tiểu nữ nhân một cái, rõ ràng bất mãn vì nàng đặt mắt.

“Vậy... cũng bạc ở Vạn Châu đây...” Thẩm Lệnh Nghi cũng cảm thấy ấm ức.

Chuyện lớn như , tại báo cho nàng một tiếng? Nàng một ít bạc tiết kiệm nhưng đều để trong chiếc hộp nhỏ đầu giường ở Ẩn Trúc Viện cả .

Thẩm Lệnh Nghi đây một lòng sắm một nơi ở tại Thượng Kinh, ai mà ngờ bây giờ kế hoạch theo kịp đổi, phụ và những khác thành Vạn Châu?

“Vậy .” Lục Yến Đình gật đầu như thể đang cùng Thẩm Lệnh Nghi suy nghĩ:

“Chuyện ở , chắc cũng một hai ngày, ăn mặc ở đều là vấn đề.”

Hắn liếc tiểu nữ nhân một cái, giả vờ nghiêm túc : “Hay là... tìm Tề Tuyển ca ca của ngươi giúp đỡ một chút?”

Lục đại nhân lời , Thẩm Lệnh Nghi dù ngốc đến cũng hiểu .

Nàng vội vàng thẳng dậy trong lòng đàn ông, cũng giả vờ cúi đầu thuận mắt : “Vậy là hỏi mượn đại nhân ạ.”

“Hỏi ?” Lục Yến Đình bụng nghĩ tiểu nữ nhân trở nên thông minh , miệng vẫn tha : “Dựa cái gì chứ?”

“Đại nhân nhiều tiền hơn Tề Tuyển ca ca!” Thẩm Lệnh Nghi chắc như đinh đóng cột.

Lục Yến Đình một suýt chút nữa thở nổi, chỉ hung hăng trừng mắt tiểu nữ nhân một cái, lạnh một tiếng véo mũi nàng, đó đột nhiên trầm giọng :

một chuyện, cũng thương lượng với ngươi một chút.”

“Chuyện gì ạ?” Thẩm Lệnh Nghi hỏi.

“Đệ của ngươi, ngươi chuẩn để nó ở Vạn Châu chăm sóc phụ và a nương của ngươi, là chuyến về Thượng Kinh đưa nó về cùng luôn?”

Bào của Thẩm Lệnh Nghi là Thẩm Hoài Trúc, năm đó lúc rời Thượng Kinh mới tám tuổi, bây giờ tính mười sáu .

Nam hài tử nhà khác mười sáu tuổi, đừng công danh lợi lộc gì, chỉ cần nhà vội, lẽ bắt đầu tìm cho những cô nương gia thế hợp bát tự .

Thế nhưng Thẩm Hoài Trúc để tám năm và quý giá nhất ở vùng đất khổ sai Bắc Liêu .

Thẩm Lệnh Nghi nghĩ đến những điều khỏi đỏ mắt.

Kết quả là nước mắt nàng còn kịp rơi, mi mắt một chiếc khăn tay phủ lên.

Khăn tay mang theo hương gỗ mun, chất liệu vải gạc lụa trắng, mềm mại vô cùng thoải mái.

giọng của đàn ông theo vô cùng cứng rắn và chất liệu của chiếc khăn khác biệt.

“Ngươi mà còn , ngày mai đừng theo đến Vạn Châu nữa!”

Loading...