Liêu Trai Chí Dị: Huyện Lệnh Tại Chức - Chương 57: Khánh Hằng - Từ Hòa thượng đến Đạo sĩ.

Cập nhật lúc: 2025-10-03 11:29:07
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi tình nhân ngày xưa khi tình yêu nồng cháy nhất ngoại lực chia cắt. Trải qua hơn năm trăm năm, Liễu Tiên kinh qua sinh tử, chịu đựng thiên phạt. Những năm tháng , dựa một chấp niệm để kiên trì đến tận bây giờ.

Thời gian thật đáng sợ. Đáng sợ đến mức năm trăm năm hủy hoại ý chí của , nhưng ngay khoảnh khắc gặp , Liễu Tiên quá khứ, đột nhiên cảm thấy thứ xa lạ đến đáng sợ.

“Này, còn sống thì lên tiếng một cái. Con quỷ ngươi cần, bản quan giao hàng tận nơi , kiểm tra hàng ?”

Năm xưa độ thiên kiếp, thể của Liễu Tiên lôi kiếp đ.á.n.h nát. Khoảnh khắc sắp chết, lập lời nguyền. Thủy mãng thảo từ đó sinh trưởng bên bờ Đào Hoa Giang, oán khí xâm thực quỷ thể tàn dư của , khiến thể dựa tu luyện để phục hồi quỷ .

Thế là, coi như là vạn kêu gọi mới chịu xuất hiện. Trình Diệc An và Hắc Sơn thấy một luồng sáng xanh lóe lên tháp khóa quỷ, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện mắt họ.

Hoài Nương thấy y, ánh mắt lập tức ánh lên niềm hy vọng: “Liễu lang, vẫn là dáng vẻ , thật .”

Trình huyện lệnh lúc , tuyệt đối là tay phá hoại phong cảnh một: “Cánh tay còn, còn là dáng vẻ ban đầu gì chứ?”

Hoài Nương đang xúc động gần như lập tức nghẹn lời. Dù thì... quá mất mặt . Hắc Lộc Lộc thấy, cũng nhịn đầu .

Liễu Tiên tiếp nhận , dường như sớm tính cách của yêu. Vẻ tang thương trong mắt gần như tràn . Chắc hẳn ngần năm, ngục tù âm phủ hề dễ chịu.

“Hoài Nương, đổi, nàng cũng đổi.”

Hoài Nương xong, lập tức gào lên: “Không! Liễu lang thể đối xử với như ! Thiếp yêu . Vì , tất cả. Chàng thể cần ! Thiếp đổi, cho , cũng đổi, ?”

Hắc Sơn nhíu mày. Y đến đây để những lời vô bổ : “Ồn ào.” Sau đó pháp lực khẽ thu , ném Hoài Nương bao kiếm.

Đợi tiếng quỷ lang thang biến mất tháp khóa quỷ, Hắc Sơn mới : “Ngươi tất cả những gì ngươi , nàng sẽ thuộc về ngươi.”

“... Để các vị chê , xin .”

Trình Diệc An bật : “Được , quỷ thủy mãng thể đầu thai bên ngoài vẫn còn oán hận đấy. Hơn nữa, hôm qua ngươi nhập quỷ để uy h.i.ế.p bản quan, còn oai phong ? Đã quỷ , thật cần bày vẽ những thứ hư vô đó.”

Liễu Tiên nhẹ nhàng hỏi : “Các ngươi đến đây, e rằng qua những chuyện cũ của năm xưa. Các ngươi nghĩ rằng nên báo thù ? Phàm nhân còn ‘chắc chắn báo thù’, chẳng lẽ đổi thành thì ?”

Hắc Sơn mím môi im lặng. Thực vấn đề khiến tâm trạng y bực bội. Con rắn đang cố gắng chọc giận y.

Ngay lúc , Trình huyện lệnh, chuyên gia hùng biện nhỏ, lên tiếng. Chàbg tiến lên một bước : “Đương nhiên . Là là yêu đều như . Ngươi năm xưa báo thù, hợp tình hợp lý.”

“Vậy tại ngươi ?”

Chẳng trách Diêm Vương đại nhân con rắn ngu ngốc. Trình Diệc An cảm thấy lời đ.á.n.h giá thỏa đáng: “Ta từng một bạn. Hồi nhỏ ăn cá hóc xương, suýt chút nữa mất mạng. Kể từ đó, bao giờ ăn cá nữa. Dù con cá đó là con hóc cổ họng , vẫn kiên quyết cho rằng cá là một loại thực phẩm nguy hiểm. Hắn thậm chí còn với khác ăn cá là ‘quân tử bức tường nguy hiểm’.”

“Theo thấy, cũng giống như bạn của . Vì phàm nhân lừa dối, liền vô cớ nguyền rủa tất cả . Nếu năm xưa hại ngươi là yêu, ngươi tuyệt vọng như lúc đó ?”

Liễu Tiên cuối cùng lộ vẻ điên cuồng: “Ta đối xử với họ như , cho họ tất cả thứ họ . Họ những ơn, còn tính kế ! Họ đều đáng chết!”

. ngươi , trong những đó, bao nhiêu c.h.ế.t vì thủy mãng thảo?”

Trình Diệc An thẳng đồng tử dọc của Liễu Tiên. Con , là do văn thư Lận cho đường . Một con vô cùng bất ngờ: “Không đủ hai bàn tay.”

“... Điều đó thể nào!”

Trình Diệc An xòe tay: “Tin tùy ngươi. Năm xưa ngươi lập lời nguyền, sớm thấu. Không chỉ mượn đó để mua chuộc lòng , mà còn thế ngươi. Cái gọi là báo thù của ngươi, chỉ hiệu quả ít, còn tặng ‘chăn’ cho kẻ thù, phục vụ mấy trăm năm. Còn những vô tội c.h.ế.t thủy mãng thảo, thì sách dày cỡ cũng hết .”

“Ngươi ngươi bây giờ xem, đầy rẫy oán nghiệp. Thực chính ngươi cũng cảm nhận ?”

Hắc Lộc Lộc: “... Là như ?”

Vẻ tang thương Liễu Tiên che giấu. Năm xưa ý chí sôi nổi, lời khuyên răn của trưởng bối trong tộc, cho rằng con tất cả đều gian trá. Thế là nhất quyết dã thần, tu đạo tiêu dao, ngộ lý lẽ nhân gian.

Thế nhưng năm xưa phong quang bao nhiêu, bây giờ thê t.h.ả.m bấy nhiêu. Liễu Tiên hối hận vì yêu Hoài Nương. Bây giờ... chỉ hận thể bảo vệ nàng .

“Ngươi sai. Ta bây giờ đầy rẫy oán nghiệp, một bước sai là trăm bước sai. Là hại Hoài Nương.” Liễu Tiên xuống. Cánh tay của trống rỗng. Thần hồn cắt lìa năm xưa e là chính là cánh tay . “Thực sớm nên hiểu, khi thấy thiện hồn của Hoài Nương tan biến, thể độ kiếp thành công nữa .”

tu hành, Hắc Sơn thấy hai chữ thiện hồn, nhạy bén hơn Trình Diệc An nhiều: “Ngươi thiện hồn?”

. Hoài Nương ngây thơ lương thiện, ngay cả chim sẻ mưa đ.á.n.h rơi cũng nhặt về nuôi dưỡng vết thương. Sao thể là dáng vẻ như bây giờ.”

Liễu Tiên ngốc. Năm xưa thể trải sự đời, nhưng những năm tháng khổ đau chịu đủ . Ban đầu khi giam lỏng trong tháp khóa quỷ ở âm phủ, còn mừng thầm ít nhất Hoài Nương chuyển kiếp an .

đợi trăm năm. Dù Hoài Nương chuyển kiếp sống thọ đến , cũng nên trở về âm phủ . đợi yêu trở về.

Một trăm năm, một trăm năm. Hắn từng cảm nhận hồn phách của Hoài Nương ở âm phủ.

Liễu Tiên , chuyện xảy sai sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/chuong-57-khanh-hang-tu-hoa-thuong-den-dao-si.html.]

Và bây giờ, cuối cùng đợi .

Thực , câu chuyện Liễu Tiên kể và câu chuyện của Hoài Nương kể, sự khác biệt quá lớn. Rõ ràng là Hoài Nương biến thành thụ yêu hòe. Ký ức thiếu sót chút nào, nhưng mức độ hành sự tàn độc : “Ngươi chắc chắn là ngươi bù đắp thiện hồn cho nàng ? Sao thấy thiện hồn sửa chữa, mà đầu óc còn hỏng luôn ?”

Liễu Tiên: “... Không cần chê bai khác như .”

“Ta các ngươi đến tìm , là để hỏi thăm về ai đó. Những năm nay nghĩ nghĩ , thể tính kế đến mức , thể là những kẻ ngu dân vô tri đó.”

Hắc Sơn mạnh mẽ lên tiếng: “Hắn tên là gì.”

Liễu Tiên cúi đầu, khiến rõ thần sắc của , chỉ thấy khẽ mở lời: “Hắn từng là bạn nhất của , pháp danh Khánh Hằng.”

“Hòa thượng?”

Liễu Tiên gật đầu: “Hắn xuất từ chùa Minh Tuyền. Phương trượng từng là Phật môn kỳ tài trăm năm khó gặp. Khiêm tốn, nhã nhặn, giống trong hồng trần.”

là hòa thượng. tại trong miệng Hoài Nương, là đạo sĩ?

“Theo ngươi , là một vô cùng phong thái. Sao ngươi nghi ngờ ?”

Liễu Tiên thừa nhận thất bại của , nhưng ánh mắt của Hắc Sơn, vẫn mở lời: “Bởi vì, gặp Phương trượng chùa Minh Tuyền ở âm phủ.”

Mọi chuyện xảy , ắt dấu vết. Quả nhiên dương gian tin tức của tên đạo sĩ đó, thì nên đến âm gian mà tìm.

“Ông gì với ngươi?”

“Chùa Minh Tuyền còn nữa. Phương trượng Phật quang hộ . Sau khi đến âm phủ liền tịch diệt. Là Khánh Hằng .”

Hắc Sơn hứng thú với chuyện lắm, chỉ : “Hắn đang ở !”

Rõ ràng, Liễu Tiên : “Những gì , đều cho các ngươi . Đưa nàng cho .”

Hắc Sơn định ném qua, Trình Diệc An bên cạnh chặn bao kiếm.

Liễu Tiên thấy , hung quang lóe lên mặt: “Ngươi thất hứa ? Ngươi quan tâm đến con quỷ nhỏ bên ngoài nữa?”

“Không , . Ngươi xem dáng vẻ uy h.i.ế.p khác của ngươi bây giờ, chân thật hơn nhiều ?” Trình Diệc An cân nhắc bao kiếm, , “Nàng phạm tội tày trời. Chẳng lẽ ngươi gánh tội nàng ?”

“Xem trúng tim đen. Chỉ là ngươi coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng. Chẳng lẽ ngươi đó, gặp Khánh Hằng một nữa ?”

Liễu Tiên thể bất kỳ lời phủ nhận nào. Những năm tháng thực sự mơ thấy gặp Khánh Hằng một . Hắn hỏi , tại tính kế ? Tại hãm hại Hoài Nương? Tại đốt chùa Minh Tuyền?

Điều gần như trở thành chấp niệm của . Không ngờ vị huyện lệnh phàm nhân toạc chỉ bằng một câu.

“Cho nên, ngươi đợi năm trăm năm , ngại đợi thêm vài năm nữa chứ? Nhìn thấy ? Sư gia nhà tài giỏi. Ngươi tin, Khánh Hằng đáng c.h.ế.t đó, nhanh sẽ xuống địa ngục để bầu bạn với ngươi thôi.”

Một chiêu tay bắt hổ (thực là tay bắt sói trắng), Trình huyện lệnh dùng đến thành thạo.

Sau khi khỏi tháp khóa quỷ, Trình Diệc An đưa bao kiếm cho văn thư Lận: “Hãy chiêu đãi nàng thật . À còn nữa, thể phiền ngươi tra giúp một ?”

Văn thư Lận nhận lấy bao kiếm, nụ mặt càng sâu. Tính cách của Diêm Vương đại nhân tuy khó , nhưng quả thực chuẩn, quả nhiên để yêu hồn tháp khóa quỷ: “Ai?”

Sau khi nhờ văn thư Lận tra xem rốt cuộc ai thế Hoài Nương đầu thai năm xưa, Trình Diệc An kết thúc chuyến du lịch một ngày ở âm phủ.

Trình Diệc An tỉnh dậy, lúc mặt trời lặn về tây.

“Trình đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh . Nếu ngài tỉnh nữa, vị Yến đạo trưởng e rằng xách kiếm gỗ đào xuống đó để giành .” Lữ miếu chúc vẫn còn sợ hãi .

Yến Xích Hà quả thực đang bên cạnh với thanh kiếm. Sinh hồn rời khỏi cơ thể, Trình Diệc An thích nghi một chút. Chàng uống một ngụm nước nóng, : “Đa tạ hai vị. ... thể cho bản quan ăn cơm ? Đói quá.”

Lượng thức ăn của Trình Diệc An vốn nhỏ, bây giờ đói đến mức thể ăn hết cả nồi cơm. Ai mà hồn lìa khỏi xác xuống âm phủ tốn năng lượng đến chứ. Lẽ nên bảo A Tòng chuẩn nhiều đồ ăn hơn.

Ăn no một nửa ở miếu Thành hoàng, khi trở về nha môn, Trình Diệc An tiếp tục ăn đợt thứ hai.

Khi ăn gần no chín phần, Hắc Sơn trở về.

“Sư gia, ăn cơm ?”

Hắc Sơn Trình Diệc An đang bình tĩnh. Người dường như hề chút mừng rỡ sợ hãi nào của từ âm phủ trở về. Thực từ khi quen đến nay, y vẫn luôn hiểu thấu .

“Ngươi còn ăn nữa ?”

Trình Diệc An thành thật gật đầu: “Đương nhiên . Ta sắp c.h.ế.t đói . Khoai sọ nấu sườn hôm nay ngon kinh khủng, còn cái củ sen giòn nữa. Sư gia ngươi thật sự thử một bát ?”

 

Loading...