Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-09-15 06:25:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại là một tuần mới.
Lâm Miên đeo cặp, ở yên xe máy, hai tay ôm lấy eo Phó Tranh.
Phó Tranh rõ ràng chút thoải mái, chạy xe chậm, còn ngừng cúi đầu đôi tay quấn lấy của Lâm Miên.
Một lúc lâu , mới lấy hết cam đảm mở lời: "Miên Miên, ôm chặt quá."
"Ha…" Lâm Miên ngáp, thấy: "Hả?"
Phó Tranh khựng : "Ôm chặt quá."
"Ồ." Lâm Miên lúc mới nới lỏng tay.
Phó Tranh còn kịp thở phào, thì ngay giây tiếp theo, Lâm Miên tựa đầu lưng .
Phó Tranh theo bản năng thẳng lưng, nắm c.h.ặ.t t.a.y lái.
Tất nhiên Lâm Miên cũng nhận sự căng thẳng của , nhíu mày, thò đầu .
Lạ thật.
Qua lớp áo đồng phục ngắn tay, Lâm Miên véo bụng Phó Tranh một cái.
Phó Tranh càng căng cứng hơn, đầu xe máy vô thức lắc một cái.
Nếu đang chạy xe, Miên Miên còn đang xe, chỉ nhảy xuống ngay lập tức.
Thật quá đáng mà!
Như thường lệ, Phó Tranh dừng xe máy ở vỉa hè đối diện trường.
Anh dùng khóa bảo hiểm khóa bánh của xe, dậy thì đụng Lâm Miên.
Lâm Miên ôm cặp, khom lưng, đang chăm chú quan sát .
Phó Tranh dọa sợ, lùi một bước: "Miên Miên, gì ?"
"Tớ còn hỏi ' gì' cơ." Lâm Miên thẳng dậy: "Mấy hôm nay ?"
lúc , tiếng chuông báo chuẩn lớp của trường vang lên.
Phó Tranh đầu , bên đường những học sinh khác đều bước nhanh hơn, về phía trường.
"Miên Miên, mau thôi, sắp muộn ."
"Ồ."
Hai sóng vai băng qua đường, về phía trường.
Lâm Miên đầu , thấy cách giữa và Phó Tranh chỉ bằng một nắm tay, giống như một vực thẳm ngăn cách.
Lâm Miên nhăn mặt, như một cục kẹo cao su trực tiếp dính chặt lên.
Phó Tranh theo bản năng giãy , nhưng Lâm Miên ôm chặt lấy cánh tay.
"Phó Tranh, mấy hôm nay cứ ." Lâm Miên nghi hoặc: "Sao tớ cứ đụng là phản ứng dữ dội thế?"
Phó Tranh thể rút cánh tay , chỉ thể giơ lên một chút, để Lâm Miên cách xa hơn: "Có ?"
"Có chứ." Lâm Miên chọc một cái: "Cậu xem . Cậu ?"
Phó Tranh hắng giọng: "Miên Miên, chúng đều lớn ."
"Hả?" Lâm Miên tỏ vẻ khó hiểu.
"Tớ nghĩ chúng nên giữ cách."
Lâm Miên trợn tròn mắt: "Cậu nữa xem nào?"
Phó Tranh đón lấy ánh mắt của , nhưng đột nhiên chút chột , nhỏ giọng : "Chúng nên giữ cách."
Từ tối thứ sáu tuần , khi Miên Miên dụ dỗ truyện đó, thì cả bình thường .
Anh ba đêm liên tiếp mơ thấy cảnh trong truyện.
Lớp học tối tăm, rèm cửa màu xanh lam và con hẻm dài gần nhà.
Cái ôm đơn giản, cái nắm tay thăm dò và nụ hôn tạm biệt ngây ngô khi sắp về nhà.
Tất cả các cảnh trong truyện, đều thể tìm thấy dấu vết trong thực tế.
Điểm khác biệt duy nhất là hai nhân vật chính trong sách đổi .
Mỗi Lâm Miên đưa tay chạm , cướp đồ ăn của , thậm chí là khi ngủ vung tay đánh , đều kiềm chế mà nhớ đến những chương đó.
Anh phân biệt thực tế và tiểu thuyết, giống như nhập ma trong phim truyền hình .
Vì …
Mặc dù nỡ, nhưng để bảo vệ Miên Miên, nhất nên tránh xa Miên Miên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lien-minh-cung-truc-ma-phao-hoi/chuong-41.html.]
Lâm Miên thể tin nổi , đánh một cái: "Tối qua ngủ với tớ, là lớn , lớn lên trong một đêm đúng ?"
Phó Tranh nghẹn , xung quanh, xác nhận ai thấy, mới nhỏ giọng : "Miên Miên, đừng như ."
Sẽ dọa c.h.ế.t ngang qua mất!
Lâm Miên hỏi: "Cậu thật sự quen ?"
Phó Tranh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm."
Lâm Miên lý lẽ hùng hồn: "Vậy thì hãy tập ."
Phó Tranh kinh ngạc: "Miên Miên..."
Lâm Miên bám chặt lấy cánh tay Phó Tranh, gần như treo đó: "Tập , nếu tớ sẽ mách chú Phó..."
Lâm Miên còn hết lời thì đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đây là...
Lâm Miên dụi dụi mắt, chút nghi ngờ về những gì thấy: "Là ? tóc đỏ ?"
Ngay giây tiếp theo, nam sinh đeo cặp sách cũng chú ý đến , vẫy tay với họ: "Chào buổi sáng, các bạn của ."
Nghe thấy giọng và ngữ điệu quen thuộc, Lâm Miên buông Phó Tranh , chạy tới: "Ê, bạn trai, là ai thế?"
Phó Tranh cúi đầu cánh tay trống của , mím chặt môi, sắc mặt chìm.
Anh ngẩng đầu lên, Lâm Miên.
Lâm Miên đang vây quanh nam sinh đó, háo hức hỏi han.
"Chu Tự Viễn, nhuộm tóc đen ? Hôm nay còn mặc đồng phục nữa? Cậu còn đeo cặp sách tử tế thế ? Trời ơi! Cậu Chu Tự Viễn, rốt cuộc là ai?"
Lâm Miên thể tin , liên tục thốt lên những lời kinh ngạc.
Ngàn vạn câu hỏi, vô thắc mắc, hội tụ thành một câu :
"Cậu kích thích gì thế?"
"Sao đột nhiên ' lương' ? Có tuần họp phụ về nhà, bố đánh ?"
Chu Tự Viễn cứng miệng: "Không chuyện đó, bọn họ dám đánh ."
"Thật ?"
"Không đánh, chỉ vỗ hai cái."
Lâm Miên ngay mà, chút nghĩa khí phá lên.
Chu Tự Viễn chuyển chủ đề: "Cái ... bây giờ cũng bắt đầu học , lúc đến phòng tự học thì gọi ."
"Hả?" Lâm Miên càng ngạc nhiên hơn: "Cậu... tại ? Chẳng là, đánh c.h.ế.t , cũng học ?"
"Bởi vì..." Giọng Chu Tự Viễn ngày càng nhỏ, rõ một chữ nào.
"Cái gì?"
"Bởi vì..."
"Cái gì cái gì? Cậu cái gì ? Nói nhỏ như muỗi kêu thế."
Chu Tự Viễn dứt khoát liều lĩnh, lớn: "Bởi vì bố chuyển khỏi lớp thực nghiệm, cược với bố , nếu học hành chăm chỉ, thi giữa kỳ bảng danh dự thì cần chuyển lớp."
Lâm Miên bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ô… hóa là … xa học sinh giỏi…"
"Im miệng." Chu Tự Viễn nghiêm mặt: "Cậu là bạn đầu tiên kết giao ở đây, ý nghĩa."
"Hừm hừm." Lâm Miên khoanh tay, đầy ẩn ý.
Cậu từng tiểu thuyết đam mỹ! Đừng hòng lừa nhá!
Đây là tình bạn đơn thuần ? Rõ ràng là !
Lâm Miên tự tin đưa kết luận: "Chu Tự Viễn, xong , rơi lưới tình ."
"Cậu tưởng ai cũng giống Phó Tranh ?" Chu Tự Viễn hết nổi: "Nam nam nữ nữ... nam nam nam nam, yêu đương tình cảm, lành mạnh."
Chu Tự Viễn chuyển chủ đề, vuốt mái tóc đen ngắn của .
"Vì , để ở lớp thực nghiệm, chủ nhật nhuộm tóc, tiện thể cắt tỉa luôn, thế nào? Không tệ chứ? Thợ cắt tóc trai, cắt kiểu tóc nào cũng trai."
Lâm Miên đánh giá từ xuống , cuối cùng gật đầu: "Đẹp trai đấy, hơn hồi nhuộm tóc đỏ. Trước để tóc đỏ, lúc về phía , cứ nghĩ sẽ tống tiền năm hào, phóng xe máy gắn loa khắp phố."
"Cút." Chu Tự Viễn kéo kéo đồng phục và dây đeo cặp sách : "Đây là đầu tiên mặc đồng phục, đeo cặp sách nghiêm chỉnh như , thấy kỳ kỳ ."
"Sau quen sẽ thôi." Lâm Miên ngốc: "Chúc thi giữa kỳ thành công, thành viên bảng danh dự khóa tới!"
"Cảm ơn nhé. Chúc cũng thành công, học sinh tiến bộ vượt bậc."
Hai vỗ tay , bắt tay thiện.