Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-09-14 15:51:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ thi tháng đầu tiên khi lên lớp 11 ý nghĩa quan trọng đối với học sinh.
Vì , khi công bố điểm thứ sáu tuần đó, khối tổ chức họp phụ .
Lâm Miên chống nạnh, giơ cao bảng điểm của , tuyên bố chuyện ở nhà.
Từ hồi tiểu học luôn thoái thác việc họp phụ cho bố Lâm, vì danh sách tham dự mà cãi vỡ đầu.
"Để , để ! Anh thể xin đổi ca chiều thứ Sáu!"
"Anh lái xe buýt thì đổi ca thế nào? Không chút trách nhiệm nào cả."
Lâm Miên hắng giọng, lớn: "Im lặng! Nghe con !"
Bố ngừng cãi , đồng thời đầu , nghiêm túc , như thể đang hỏi nếu họ ly hôn thì sẽ theo ai.
Lâm Miên suy nghĩ một lúc: "Hay là để bà ngoại ? Lâu con gặp bà ngoại, thể khiến bà vui."
Bố tin nổi: "Bà ngoại say xe, con bắt bà ngoại xe buýt hai tiếng đồng hồ đến họp phụ cho con ?"
" , quên mất." Lâm Miên tiếp tục suy nghĩ: "Vậy thì để bác hai ! Năm ngoái Tết, bác hai nhạo con học kém, nhất định để bác !"
"Đây là họp phụ , 'hội khoe khoang'." Bố chút kiên nhẫn: "Cho con một cơ hội cuối cùng."
"Vậy thì..." Ánh mắt Lâm Miên đảo qua đảo giữa bố và .
Bố Lâm ại nhen nhóm hy vọng, mong chờ .
Rốt cuộc chọn ai?
Lâm Miên suy nghĩ nghiêm túc, lâu lâu , cuối cùng cũng đưa quyết định.
"Mẹ hiệp một, bố hiệp hai, giữa chừng đổi ca. Có thể thầy giáo sẽ khen con lâu, mỗi một nửa, như bố sẽ mệt. Khi một khen, còn thể tham quan trường, tiện thể xem bảng danh dự."
"Bố ơi, bố thể mang máy ảnh đến ? Tháng bảng danh dự sẽ xé mất, con chụp ảnh kỷ niệm..."
Bố Lâm Lâm , dậy, mỗi việc của .
"Để tính . Nhà hình như hết đồ ăn , bố mua chút đồ ăn ."
"Vậy thì nấu cơm, tối nay ăn cháo nhé?"
"Được."
Lâm Miên nghi hoặc đầu : "Bố? Mẹ?"
Bọn họ .
Lâm Miên chu môi, kéo cặp thẳng sang nhà đối diện: "Phó Tranh, tớ bỏ nhà đây, học sinh tiến bộ vượt bậc bỏ nhà đây…"
…
Thứ sáu đến nhanh.
Họp phụ bắt đầu từ tiết thứ ba buổi chiều, bốn giờ mới bắt đầu, nhưng Lâm Miên bắt đầu mong chờ từ lúc ăn trưa.
Cậu đếm từng ngón tay, đếm thời gian, mỗi giờ chơi đều chạy bảng thông báo xem tên còn bảng danh dự .
Cuối cùng, giờ chơi thứ hai, tiếng chuông reo, Lâm Miên "xoẹt" một cái bật dậy khỏi chỗ , kéo Phó Tranh chạy ngoài.
"Phó Tranh, chúng đón phụ thôi."
“Có bọn họ từng đến trường ."
"Vạn nhất họ quên thì ?" Lâm Miên nghiêm túc : "Vạn nhất họ lạc đường thì ? Vạn nhất tìm thấy chỗ chúng thì ? Đi thôi!"
Phó Tranh vẻ mặt phấn khởi của , chỉ còn cách bất lực theo.
Hai đến cổng trường thì một phụ chờ ở bên ngoài.
Bảo vệ mở cổng sắt lớn của trường, để họ .
Lâm Miên kiễng chân, đám đông, đó vui mừng vẫy tay: "Chú Phó!"
Để tham dự buổi họp phụ hôm nay, nên lúc bố của Phó Tranh chạy xe đường dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lien-minh-cung-truc-ma-phao-hoi/chuong-36.html.]
Hôm nay ông mặc quần áo chỉnh tề, còn cạo râu, đánh bóng giày, chuẩn kỹ.
Bố của Phó Tranh đến mặt họ: "Tiểu Tranh, Tiểu Miên, hôm nay ngoan thế ? Đứng đợi ở đây ?"
Giọng điệu dỗ dành trẻ con, Phó Tranh vẫn quen lắm, nhưng Lâm Miên thì thích.
"Bố." Phó Tranh gọi một tiếng, gì nữa.
Lâm Miên vốn đang bên cạnh bảng danh dự, lặng lẽ chống nạnh, nhắc nhở chú ý.
Bố của Phó Tranh thấy hành động nhỏ của , : "Đã sớm Tiểu Tranh , Tiểu Miên thi . Mẹ cháu chiều nay còn cố tình uốn tóc nữa đấy. "
"Thật ạ?"
Lời ông dứt, đột nhiên từ xa vọng tiếng xe máy ầm ầm.
Lâm Miên nghi hoặc ngẩng đầu, ngoài: "Chu Tự Viễn trốn học ? Sao to gan như ? Còn dám chạy xe máy đến cổng trường..."
Giây tiếp theo, một bóng dáng ngầu lòi cúi , ngược gió chạy xe, xuất hiện đường trường.
"Xoẹt" một tiếng, lốp xe ma sát với mặt đường, một pha drift mắt, xe máy dừng cổng trường.
Người phụ nữ xe xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, hất mái tóc xoăn sóng lơi mới uốn.
Bà thành thạo lấy một đôi giày cao gót trong túi xách mang theo, đôi giày đế bằng xe, đó lấy gương nhỏ , kiểm tra lớp trang điểm của .
Cuối cùng, bà đeo kính râm lớn, giày cao gót, "cạch cạch cạch" đến mặt Lâm Miên.
"Con trai, chiều lành, bảng vàng ở ?"
Lâm Miên ngẩng đầu, mắt mở to tròn, còn kịp phản ứng: "Cô ơi, cô là ai ?"
Mẹ Lâm hít một thật sâu, dùng sức véo má : "Mẹ là con đây!”
"Á..." Lâm Miên chỉ bên cạnh: "Mẹ, ở đây, ở đây! Bảng danh dự ở đây!"
Mẹ Lâm dùng một ngón tay móc kính râm, kéo kính râm xuống một chút, tên của con trai, gật đầu hài lòng: "Không tệ."
Lâm Miên khen khẽ: "Mẹ ơi, hôm nay thật ngầu, là ngầu nhất trong tất cả các bà ."
"Đương nhiên , cố tình xin nghỉ cả buổi chiều để chưng diện mà."
"Thế bố đến ? Hai quyết định ai lúc nào ? Con gì hết."
"Quyết định buổi trưa. Kéo búa bao, thắng, nên đến." Mẹ Lâm lấy máy ảnh từ trong túi xách : "Nào, Tiểu Miên, chụp ảnh lưu niệm cho con."
Lâm Miên ngạc nhiên: "Mẹ, thực sự mang máy ảnh đến !"
"Đương nhiên, con là chụp ảnh mà." Mẹ Lâm giơ máy ảnh lên, nhướng mày với con trai: "Nào, chụp cho con."
"Được!" Lâm Miên cạnh tên , giơ ngón tay cái lên tạo dáng chữ "V".
"Ba, hai, một, tươi..."
Ngay lúc , từ xa vọng đến một tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chói tai.
Lâm Miên và ngẩng đầu lên.
Đó là một chiếc ô tô sang trọng màu đen, gầm xe cao, đánh bóng sáng loáng, gần như thể soi gương .
Chiếc xe sang dừng bên cạnh chiếc xe máy của Lâm, cửa xe mở , một cặp vợ chồng quý phái bước xuống xe.
Cả hai đều mặc vest, tay xách cặp táp, trông chuyên nghiệp.
Lâm Miên thì thầm: "Không , ơi, soán ngôi ."
Lâm Mẹ toát mồ hôi, kính râm sống mũi trượt xuống: "Đây là phụ của học sinh nào ?"
Lâm Miên lắc đầu: "Hình như quen quen, nhưng con nhớ ..."
Phó Tranh nhắc nhở: "Là bố của Chu Tự Viễn."
Vào kỳ nghỉ hè, họ gặp ở cổng trường.