Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-09-13 09:00:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Miên đầu lớp học, tóc vàng và những khác đang tụ tập thảo luận, còn Phó Tranh thì dựa tường, lắng họ .
Cậu đầu , nghiêm túc : "Phó Tranh là bạn từ nhỏ của , cũng thể rõ ràng sắp trừng phạt, mà vẫn trơ mắt ngăn cản ."
Thẩm Hành Chu hỏi: "Vậy ngăn cản bằng cách nào?"
"Hiện tại thì ." Lâm Miên suy nghĩ một chút ngẩng đầu lên, Thẩm Hành Chu đầy hy vọng: "Học sinh xuất sắc ơi, thể nhờ một việc ?"
Thẩm Hành Chu hỏi: "Chuyện gì ?"
" một chuyện với Chu Tự Viễn. Chuyện quan trọng, Phó Tranh và Chu Tự Viễn thực kết thù sâu đậm , chủ yếu là do châm ngòi li gián thôi. Nếu chuyện với Chu Tự Viễn giải thích hiểu lầm, thể hai bên sẽ đánh nữa."
“Vậy với thế nào? Viết thư gọi ngoài?”
“Viết thư nhỉ?” Lâm Miên suy nghĩ: " một lá thư, nhờ đợi đến lúc đám đàn em vây quanh hãy đưa nhé. Vì quen , nên cũng cách nào tiếp cận cả. Cậu là bạn cùng bàn của , chỉ thể nhờ mà thôi.”
Lâm Miên chắp tay: “Xin đấy, thật sự xin đấy, nếu mà phát hiện thì cứ khai , là uy hiếp, kề d.a.o cổ buộc giúp đưa thư như ?”
Thẩm Hành Chu thở dài bất lực, gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn học sinh xuất sắc nhiều lắm!” Lâm Miên reo lên vui mừng: " sẽ về ngay đây! Mai mời uống sữa nha!”
…
Vừa đúng lúc là giờ chơi, còn mười mấy phút nữa mới học.
Lâm Miên lấy vở bài tập , chuẩn thư cho Chu Tự Viễn.
Lúc đầu định hết những gì trong nhà vệ sinh, nhưng lo Chu Tự Viễn tin.
Cậu đơn giản một chút, nhưng lo Chu Tự Viễn coi trọng.
Lâm Miên chống đầu, cầm bút vẽ nguệch ngoạc giấy.
“Miên Miên ơi, đang gì ?”
Bỗng nhiên, giọng của Phó Tranh vang lên bên tai, Lâm Miên vội vàng dùng tay che .
kịp mất .
Phó Tranh chỉ liếc mắt thấy ba chữ đầu tiên trang giấy:
Chu Tự Viễn.
Phó Tranh nghiêng đầu, xoay cổ tay, bẻ khớp tay kêu răng rắc, hỏi một nữa: "Miên Miên, gì cho Chu Tự Viễn ? Thư đầu hàng? Hay là thư tình?"
"Không ..."
Phó Tranh nắm lấy cổ tay Lâm Miên, gỡ mạnh tay đang đè chặt vở bài tập.
Lâm Miên cố gắng rút tay về, nhỏ giọng giải thích: "Phó Tranh , tớ còn vì ? Chuyện vốn dĩ đến mức ' mày đời thì tao', chúng chỉ cần giải thích hiểu lầm là . Tại nhất định đánh chứ? Không thể đánh ?"
Phó Tranh nội dung tờ giấy, nghiến răng : "Miên Miên , vốn dĩ nhất thiết đánh , nhưng thư cho , giờ thể chết! Tớ nhất định hành c.h.ế.t !"
"Hả?"
Lợi dụng lúc Lâm Miên kịp phản ứng, Phó Tranh giật lấy lá thư còn xong của , tự xem.
"Trả đây cho tớ!"
Lâm Miên giật , nhưng Phó Tranh ấn đầu xuống ghế, còn thì dậy, giơ cao tờ giấy tiếp tục .
Lâm Miên bò dậy từ ghế, với tới tờ giấy, đành bám áo : "Phó Tranh , trả đây cho tớ!"
Tiếng cãi vã của hai cũng thu hút sự chú ý của đám con trai ở hàng .
"Tiểu Miên , gì ?"
"Anh Phó , cái đó là gì ?"
Lâm Miên giật , vội ôm lấy Phó Tranh: "Không gì cả!"
Nếu bọn họ thư cho Chu Tự Viễn, thì chuyện sẽ tiêu đời .
Phó Tranh lướt qua, vo tròn tờ giấy: "Đây là thư Miên Miên cho tao, khen tao trai."
"Eo ôi~" Mọi khinh thường: "Thấy ghê chết."
Lâm Miên mỉm , nhưng lén lúc vung khuỷu tay đánh mạnh Phó Tranh, nghiến răng : "Phó Tranh , đáng ghét c.h.ế.t ."
Phó Tranh cũng mỉm , nghiến răng : "Lâm Miên Miên, tớ giúp , mà còn dám đánh tớ."
"Tớ cũng đang giúp , thế mà còn bắt nạt tớ."
"Cậu thích Chu Tự Viễn đến , thì tìm kết bạn . Hai bắt đầu bạn từ cấp ba đến lúc già nua, thì cũng coi như là bạn từ nhỏ , giống như chúng á."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lien-minh-cung-truc-ma-phao-hoi/chuong-20.html.]
“Cậu mới thích Chu Tự Viễn, cả nhà đều thích Chu Tự Viễn, rõ ràng tớ là vì ……”
Hai , tưởng chừng như sắp đánh lộn đến nơi.
lúc , tiếng chuông báo hiệu lớp vang lên, thầy giáo ôm sách giáo khoa và loa cầm tay bước : "Hôm nay nội dung học nhiều, chúng bắt đầu sớm mười phút nha."
Tiếng than vãn vang lên, Lâm Miên và Phó Tranh , ánh mắt cả hai tóe lửa, đó xuống chỗ của .
Bực quá !
Lâm Miên "két" một tiếng, kéo bàn về phía tường.
Hai cái bàn cách một đoạn, ở giữa như một khe nứt vô hình.
Phó Tranh , tin nổi: "Miên Miên , tuyệt giao với tớ ?"
Lâm Miên chuyện với , lấy sách giáo khoa từ ngăn kéo , ném mạnh xuống bàn, bắt đầu giảng.
Phó Tranh sắc mặt nghiêm túc, đầu học theo , cũng chăm chú thầy giáo.
Hàng ghế im lặng đến đáng sợ, ngay cả tóc vàng và những khác cũng nhận điều .
“Có gì đúng lắm thì , Tiểu Miên và Phó cãi ?"
"Vừa nãy còn ?"
"Tao cảm thấy khó thở quá, như ai hút hết khí xung quanh , tao sắp ngạt thở ... Cứu mạng..."
Bỗng nhiên, tiếng Lâm Miên hít mũi vang lên, Phó Tranh lập tức đầu .
Cậu ư? Không... thể nào?
Lâm Miên cố gắng mở to mắt lên bảng đen, nhưng vẫn thể kiềm chế , hốc mắt dần ửng đỏ.
Tại rõ chuyện vẫn thể ngăn cản ?
Cậu Phó Tranh đánh , Phó Tranh kỷ luật, càng Phó Tranh học lái máy xúc!
Cậu !
Phó Tranh luống cuống lục tung ngăn bàn, tìm khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Miên, nhưng chỉ rút một mớ bài kiểm tra nhăn nhúm.
Cậu đầu , hiệu cho tóc vàng và những khác.
Khăn giấy, mau lên!
Mọi lúng túng, nhưng cuối cùng tìm kiếm một hồi vẫn chỉ lấy một mớ bài kiểm tra còn nhăn nhúm hơn của .
Ai mà khăn giấy chứ?
Phó Tranh , do dự cầm bút cho Lâm Miên một mẩu giấy, đặt mặt :
"Miên Miên ơi, tớ xin "
Lâm Miên hít mũi cũng cầm bút lên, dường như định thêm gì đó, do dự một lúc cuối cùng :
【Không đánh !!!】
Vẫn là dùng bút đỏ , còn vẽ thêm ba dấu chấm than.
Phó Tranh những gì , chỉ im lặng.
Lâm Miên tiếp tục :
【Để tớ thử một !】
【Chỉ một thôi! Nếu thì lúc đánh , tớ sẽ đích canh chừng cho !】
【Tớ , ai nuốt lời là chó!】
Phó Tranh do dự, Lâm Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy mong mỏi.
Thấy Phó Tranh chút d.a.o động, Lâm Miên suy nghĩ một chút, cầm bút đỏ vẽ lên giấy một trái tim nứt vỡ.
Trái tim vỡ vụn !
Phó Tranh khẽ khàng hắng giọng, gật đầu nhẹ đến mức thể nhận .
Được , .
Lâm Miên chỉ mẩu giấy ý bảo cam kết, Phó Tranh cầm bút đen, rồng bay phượng múa một chữ "Được" ngay dòng "thử một " của Lâm Miên.
Lúc mặt Lâm Miên mới nở nụ , Phó Tranh lấy bút đỏ từ tay , cẩn thận tô trái tim vỡ nát của Lâm Miên.