“Trưa nay mới việc. Ta xin nghỉ phép với Thái quân, đưa nàng gặp đại phu.”
Trước cổng lớn sắp sẵn một cỗ xe ngựa, đỡ nàng lên xe.
“Ta bệnh ?”
“Có!” Chàng dặn đánh xe cũng lên xe.
“Rốt cuộc là chuyện lớn đặc biệt gì?”
Chàng nhẹ nhàng vuốt má nàng.
“Những ngày lạnh nhạt với nàng , bao lâu nữa, chuyện đều thể kết thúc, lúc đó sẽ bù đắp thật cho nàng.”
“Thật khó hiểu! Tự nhiên cái , là giỏi tự tìm lấy niềm vui, đến mức chồng cũng thể sống thoải mái ? Ta chẳng bệnh chẳng đau, cứ bám riết gì? Thật chướng mắt!” Nàng giả bộ chán ghét phất tay, nhưng chồng nàng ôm lòng. Rõ ràng chồng nàng hài lòng với lời lẽ của nàng.
“Nàng ơi, nàng hiểu dỗ dành chồng cần một chút lời ngon tiếng ngọt ? Nàng mà tình thú thế , thể dỗ dành đàn ông sinh tử vì nàng?”
“Xin , ăn chua ăn cay, ăn ngọt! Chàng đến dạy ? Lời ngon tiếng ngọt thế nào thì dỗ đàn ông?”
Tìm một vị trí thoải mái tựa vai , nàng trêu chọc đưa bàn tay nhỏ bé luồn áo , nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ta chỉ một vợ, nhưng trớ trêu vợ tư chất kém cỏi, lời ý , khiến ví dụ nào để noi theo. Hay là thế ! Hôm nào lên kỹ viện học một kiểu về cho nàng tham khảo… Ai da!”
“Chàng dám!” Nàng hai tay bóp chặt cổ .
“Ta dám!” Chàng gỡ tay nàng , đôi môi yên phận cứ thế tấn công cổ nàng, khiến nàng ngứa đến mức cứ né tránh khắp nơi.
Ngọc Hồ thở dốc, bịt miệng .
"Để nàng vui một chút, Thư đại nương cùng cả nhà đến đây ! Tranh thủ sáng nay, chúng hãy tròn bổn phận chủ nhà thật . Lưu đặc biệt mang đến một ít dược liệu an thai quý giá để bồi bổ cho nàng."
Nàng thắc mắc: "Bọn họ đến vui, nhưng vì mời họ đến nhà chúng ? Lén lút gì ? Không tiện gặp ?" Nàng nghĩ bụng: "Làm với khách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y/chuong-46.html.]
Tề Thiên Lỗi vuốt ve bụng nàng một cách đầy vẻ thương hại, thở dài liên tục.
"Đáng thương cho con của chào đời định sẵn ngốc nghếch, ngay cả nó cũng ảnh hưởng lây..."
Nàng vung một chưởng đẩy cái miệng quạ của ! Nếu vì phụ nữ mang thai thích hợp những động tác quá thô bạo, tiếp theo nàng đạp văng khỏi xe ngựa.
"Chàng dám chê con ngu ngốc! Là ai khiến mang thai chứ?"
"Cái gì? Nàng ? Vậy đương nhiên càng rõ ..."
"Tề Thiên Lỗi, c.h.ế.t !" Lý Ngọc Hồ vọt lên , đè xuống mà đánh cho một trận tơi bời!
May mà trong xe ngựa thiết cách âm, bằng sẽ tưởng bên trong đang diễn án g.i.ế.c chồng. Thế nhưng, đánh xe ngựa ở bên ngoài ít nhiều gì cũng vài tiếng động, trong lòng ngừng niệm A Di Đà Phật, thúc ngựa chạy thật nhanh đưa Tam thiếu gia đáng thương đến đích! Hy vọng khi đến nơi, còn thở để đại phu chữa bệnh!
Có thể thấy rõ, chiến sự diễn cực kỳ ác liệt!
Lưu Nhược Khiêm tặc lưỡi xoay quanh Tề Thiên Lỗi. Đương nhiên, mặt Tề công tử sẽ vết thương nào, hơn nhiều so với kết cục của Thư Đại Hồng. chắc chắn trong ống tay áo, vạt áo của tích tụ ít vết bầm tím và dấu răng.
"Đã lâu gặp, Thiên Lỗi lão và tức càng thêm ân ái , cứ như thể thể sánh ngang với vợ chồng họ Thư !"
Tề Thiên Lỗi cho là gì, ôm Ngọc Hồ lòng. Người đánh ngại ngùng dám gặp ai, cứ thế nép lòng , khuôn mặt trắng nõn một vệt hồng hiếm thấy, khác hẳn với vẻ hồng hào khỏe mạnh thường ngày, khiến tất cả trong phòng của khách sạn đều bật .
"Điều hiểu , chỉ đàn ông lấy vợ hiền mới thể lĩnh hội cái thú vị bên trong. Lưu ngoài cửa chỉ thấy bề ngoài, phán đoán như e rằng quá vội vàng. Thư , nghĩ lời tiểu là giả ?"
Hai đàn ông vợ trao đổi một ánh mắt hiểu ý, đều phá lên đầy ẩn ý. Sức lực của một phụ nữ thể lớn đến ? Còn khi nàng đánh đ.ấ.m đàn ông yêu thương, lực đạo trông mạnh, nhưng giảm bảy tám phần mới cảm giác thực sự. Thư Liễm Hồng bao giờ nương tay là vì nàng sức lực nhỏ, mà chồng nàng da dày thịt béo, đánh cũng chết, đến khi thể khiến bầm tím, nàng cũng còn sức lực để đánh nữa . Còn Ngọc Hồ thì học võ, khi tức giận với trượng phu, lực đạo của nàng vẫn sự kiềm chế, khi chắc chắn Tề Thiên Lỗi chịu đựng nổi , lỡ cẩn thận đánh c.h.ế.t thì đây? Đáng thương cho nàng trẻ trung xinh mà góa phụ thì quá bạc mệnh, hơn nữa đứa con trong bụng còn kịp gặp mặt cha ruột nữa! Hắn thể c.h.ế.t sớm !
Vậy nên, Lưu Nhược Khiêm chỉ coi hai đàn ông vợ là bệnh hoạn, lớn tiếng than thở thuốc chữa , đương nhiên thể hiểu ân tình ngọt ngào đằng những cú đ.ấ.m đá đó.
Thư đại nương để ý đến đám đàn ông đó, kéo Ngọc Hồ phòng ngủ, bắt đầu chuyện của riêng .
"Thiên Lỗi nàng sắp thai ba tháng !"
Ngọc Hồ gật đầu, mỉm cái bụng nhô lên của . Đứa bé lớn nhanh, gần đây nàng lờ mờ cảm nhận dấu hiệu thai máy; nàng nghĩ chắc chắn đó là một bé trai .