"Chàng đừng những lời lạc quan để vui, chính là những đàn ông khỏe mạnh, vạm vỡ đều thứ lành gì! Còn Băng Nhạn..." Nàng khó chịu nắm tay mà đánh, từ chối Tề Thiên Lỗi bất cứ lời nào về Viên Bất Khuất. chồng nàng ngắt lời: "Quan điểm của nàng quá phiến diện ! Chồng của Thư đại nương cũng là khỏe mạnh, vạm vỡ, Lưu cũng là một cao thủ võ học. Nàng thể vì gặp mấy tấm gương ở Dương Châu mà vơ đũa cả nắm . Huống hồ giờ Viên tướng quân kính trọng, bao giờ dùng quyền thế ức h.i.ế.p , cũng màu phô trương, một như sẽ là kẻ ? Nếu ông trời ý tác hợp bọn họ, họ sẽ là một cặp! Ngọc Hồ, tin Đỗ tiểu thư yếu ớt như nàng tưởng tượng ."
"Ta lo cho nàng ! Nhất là chiếm đoạt hạnh phúc đáng lẽ thuộc về nàng ! Ta cướp chồng nàng ! Nếu nàng sống , thật sự đáng c.h.ế.t !"
“Không, nàng thể nghĩ như . Nàng hạnh phúc ? Ta một trượng phu , để nàng gả cuốn mây đen, chịu bao oan ức. Hôm nay chúng sống là vì nàng dũng cảm đổi hiện trạng mà ; dù cưng chiều nàng đến mấy, một khi nàng đủ kiên cường, bất cứ lúc nào cũng sẽ khác ám hại và bắt nạt, thể bảo đảm an cho nàng. Cứ lấy Kha Thế Chiêu mà ! Nếu hôm nay trêu ghẹo là Đỗ tiểu thư, liệu nàng thây trở và đánh cho tàn tạ ? Ngọc Hồ! Ta tin rằng sự sắp đặt của trời đất ắt lý do của nó. Hơn nữa, yêu thương nàng là vì nàng là nàng, chứ vì nàng là nữ tử cưới về. Ngọc Hồ, nàng cho rằng mang hạnh phúc cho nàng, cho rằng , là bởi vì nàng chê bai; giả như hôm nay gả đến là Đỗ tiểu thư, lẽ chúng sẽ hợp mà thành oán lữ. Vì là nàng, mới viên phòng với nàng, vì nàng đáng yêu và lạc quan đến , mới khiến tâm hồn thu hút. Đừng nghĩ là kẻ đa tình, thấy một là một ! Ta nào cái hứng thú hái hoa ngắt nguyệt đó.” Hắn nhẹ giọng bày tỏ tình cảm, đầu tiên nghiêm túc thổ lộ nội tâm với nàng. Lý Ngọc Hồ cứ mãi nghĩ thông điểm , sợ c.h.ế.t khiếp việc chiếm tiện nghi của khác! tình cảm thể cưỡng cầu, nàng thể nghĩ rằng nếu Đỗ tiểu thư gả Tề gia, cũng sẽ đối xử với nàng bằng tấm lòng yêu thương đó. Hắn loại đàn ông thấy nữ nhân là , nàng quá xem nhẹ !
Nàng đáng thương : “Ta cũng từng nghĩ , Băng Nhạn nhất định sẽ đối phó nổi những kẻ đáng ghét đó; nhưng… càng lý do gì để nàng chịu đựng Viên Bất Khuất! Ta cả đời sẽ lương tâm bất an mất! Cho nên nhất định tận mắt thấy nàng bình an vô sự mới !”
Hắn gật đầu.
“Hiện tại, sẽ âm thầm sai dò hỏi tin tức của Đỗ tiểu thư. Còn về việc tự gặp nàng — hãy đợi thêm vài tháng nữa ! Một tháng nay bố trí xong xuôi, chỉ chờ thu lưới ! Ít nhất sẽ bận rộn hai tháng, Tề gia sẽ xuất hiện một cuộc khủng hoảng tài chính, chỉnh đốn Thế Chiêu . Đến khi chuyện kết thúc, sẽ cùng nàng đến Dương Châu, ? Bây giờ dù thế nào, chúng cũng thể rời .”
Những chuyện lên kế hoạch mấy năm, giờ phút đang là thời khắc mấu chốt, mà nàng lấy chuyện của để tăng thêm gánh nặng cho , Lý Ngọc Hồ trong lòng bất an, tràn đầy áy náy. “Xin , Thiên Lỗi, đem chuyện của đặt lên vai ! Nếu thể, thật sự sẽ tự giải quyết…”
“Không !” Hắn hôn nàng, một nụ hôn thật sâu. “Nếu còn phân biệt với nàng, sẽ đánh m.ô.n.g nàng đó! Đã mang cốt nhục của , mà vẫn xem như ngoài. Ta mà tức giận thì đáng sợ lắm đó, nàng sợ ?” Hắn bộ mặt hung dữ dọa nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y/chuong-41.html.]
Lý Ngọc Hồ khẽ mắng : “Đồ đắn! Haiz! Trớ trêu yêu mất ! Vì cơ chứ?”
“Vì ai sẽ tranh giành với nàng! Nàng cái đồ nữ nhân ghen chỉ thích độc chiếm một nam nhân thôi.”
Nàng nâng mặt .
“Đó là khi còn ‘bệnh nặng’, bây giờ Tề Tam công tử ‘khỏe ’ , những kẻ hãm hại sắp tống ngoài hết. Sau sống trăm tuổi còn là mơ nữa, sẽ khiến bao nhiêu tiểu thư danh giá thầm ưng ý đây! Nhìn xem gương mặt tuấn tú của , nào thua kém Lưu chút nào.”
“Có ai đang ghen tuông ? Ta nhớ nàng chỉ ăn mơ thôi mà!”
“Chàng đúng là đồ đáng đòn! Hôm nào gậy đập c.h.ế.t đừng mà xuống Diêm Vương lóc, vì đáng đời!”
Hắn khẽ , việc thể khiến Lý Ngọc Hồ nhãng là mục tiêu mà cố gắng, nàng quá bận tâm chuyện của Đỗ tiểu thư. Nhìn thấy nụ của nàng là nguồn năng lượng vui vẻ của ; đương nhiên, cũng nhanh chóng điều tra rõ tình trạng hiện tại của Đỗ tiểu thư, nếu đến ba ngày, Lý Ngọc Hồ sẽ kêu gào đòi về Dương Châu mất!
Lý Ngọc Hồ nửa dậy, nghiêm nghị : “Ba năm hạ độc là Phương đại thẩm là cô cô họ Kha?”