Ngọc Hồ thở dài, lập trường họ là tình địch, bất kể nàng khuyên gì, trong mắt khác đều là giả tạo và hả hê! Dù thì đúng như Lưu Nhược Khiêm , những cô gái cố chấp khi đối mặt với ân nhân trai thì đều nhất quyết lấy báo đáp. Nếu hôm nay cứu nàng là một lão già tồi tệ một vẻ ngoài tầm thường, nàng còn hết lòng mong gả cho ân công ư? Nói thật, nàng tin.
"Nếu Thiên Lỗi ý với nàng, lẽ thể hiện từ hai năm , thể đợi đến hôm nay còn để bước cửa? Nàng thể đổ hết trách nhiệm việc Thiên Lỗi nạp cho nàng lên đầu , bởi vì quả thực sẽ cho phép chồng hai lòng. Ta tấm lòng bao dung như nàng, sẵn sàng chia sẻ chồng với khác. Một khi quyết định chung sống cả đời với , cũng một lòng một với , nếu thà một đao giải quyết ."
"Nàng quá ích kỷ !" Tú Ba khó tin thốt lên. Tiểu thư thiên kim xuất cao quý mắt nàng thô bạo và ghen tuông đến ! Cứ tưởng phụ nữ và đàn ông là bình đẳng, nàng chắc điên ! "Nếu như nàng thể sinh con, chẳng lẽ cũng Tề gia đoạn tử tuyệt tôn ?"
Ngọc Hồ mỉm , nhanh nhẹn nhảy lên lan can, để ý đến ánh mắt liếc tán thành của Tú Ba.
"Chỉ riêng cái suy nghĩ của nàng thôi, xứng bạn đời của Thiên Lỗi ! Sự chấp nhất thuần túy với tình yêu là ích kỷ ? Một đàn ông nếu đồng thời ba vợ bốn mới gọi là sỉ nhục tình yêu. Ta hơn nàng, thực sắc cũng chẳng lên điều gì. Điều duy nhất khác nàng, chính là tư tưởng." Nàng sẽ hiểu ! Ngọc Hồ đương nhiên chỉ thấy thêm nhiều sự đồng tình. , Thiên Lỗi thích là đủ !
Thế là, đường về nhà, trong xe ngựa, nàng với chồng: "Cưới là phúc khí của !"
Sự tự đại như , khiến hai đàn ông lớn tiếng thở dài ngớt, Tề Thiên Lỗi cũng chịu kém cạnh đáp : "Làm vợ của chắc chắn là phúc phận nàng tu 500 năm !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y/chuong-30.html.]
Sau đó Lưu Nhược Khiêm đưa một kết luận: "Hai đương nhiên là cặp đôi trời sinh , chẳng tu mấy kiếp mới thể kéo hai con tự đại ghê tởm với vợ chồng! Chúc mừng, chúc mừng! Mong rằng hai vị sớm ngày sinh hạ đứa con tập hợp sự ghê tởm và tự đại một , để tại hạ mở mang tầm mắt!"
Mười ngày trăng mật kèm theo một cái bóng đèn, cứ thế vụt qua nhanh chóng, đến đây là kết thúc! Khoảnh khắc vui vẻ trêu chọc lẫn , cũng chỉ là khoảnh khắc nhàn rỗi duy nhất khi trở về Tề gia đối mặt với những chuyện rắc rối.
Chỉ tiếp theo Tề gia sẽ những đổi gì! Tuy nhiên, lòng Ngọc Hồ an định hơn nhiều. Mười ngày qua "bổ túc" và tiếp xúc, nàng còn mù tịt về chuyện ăn nữa. Nàng xem Kha Thế Chiêu, cái tên cặn bã , gì nàng!
Nếu gả đến là Băng Nhạn, một yếu ớt như nàng , hẳn sẽ bắt nạt đến mức thể bắt nạt hơn nữa. Cảm giác tội trong lòng Ngọc Hồ dần vơi chút ít. Tề Thiên Lỗi là một nam nhân chung thủy hiếm thấy trong thời đại , xem cũng sẽ c.h.ế.t sớm ; nàng luôn cảm thấy cái tâm lý "hiệp nghĩa" của dường như đặt nhầm chỗ, giờ đây vẻ như chiếm hết lợi thế. ... nàng thể đầu nữa ! Điều duy nhất , là công khai phận thật, nàng thể cả đời mạo danh Băng Nhạn để Tam thiếu phu nhân Tề gia . Thiên Lỗi trong lòng hẳn sự lĩnh ngộ, còn những khác, cứ để tính! Ít nhất đợi khi "thanh lọc nội bộ" hẵng . Nàng tin Thiên Lỗi một vài kế hoạch cần thực hiện.
Một trận mưa phùn đêm qua kéo dài đến sáng! Tiếng tí tách rơi xuống đất, mang đến một thú vui tao nhã. Trời sáng, se lạnh, nàng khoác áo choàng ngoài, vén rèm trúc ngắm mưa. Đại khái nàng tình hình hiện tại. Thiên Lỗi nhiều lời, cũng tuyệt đối khác, chỉ để nàng tự nhận, tự lĩnh hội. Đặc biệt khi ngoài một chuyến trở về, ánh mắt của nàng càng khách quan hơn.
Tề gia , thấy tất cả gia nhân đều theo phe ba Kha gia, dễ dàng thể hiểu tình thế về chắc chắn bất lợi cho Thiên Lỗi đến mức nào. Cũng khó trách Thiên Lỗi tự gây dựng sự nghiệp! Kiểu đấu tranh quyền lực trong những gia đình quyền quý , thật sự mở rộng tầm mắt của nàng. Người ngoài khách lấn chủ, thừa kế chính thống tuyên án tử hình, ngoài cái c.h.ế.t đường thứ hai.
Tình huống thật kỳ lạ! Những quyền thế như Tề Nhị phu nhân, hai con ai quan tâm sống chết, buồn bã sống trong sương phòng, thể tham gia bất kỳ việc gì, cũng bất kỳ địa vị nào. Chỉ khi việc lớn mới ngoài gặp mặt khác, phần lớn thời gian, gần như khiến quên mất sự tồn tại của họ.
Ngôi nhà lớn, lạnh lẽo và vô tình. Nàng thở dài, bắt đầu nhớ những ngày ở Huyện Đái Vân, cũng nhớ thời gian khi xuất giá! Nếu Tề gia Thiên Lỗi và Lưu Nhược Khiêm, nàng lẽ sớm buồn c.h.ế.t mất !