LÊN NGỌN CÀNH - 10

Cập nhật lúc: 2025-08-03 13:20:12
Lượt xem: 4,708

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Khước mặt đổi sắc,

một cước đá thẳng n.g.ự.c ,

 

văng xa, đập lật hai cái bàn.

 

Tiếc thật, mua bàn mới .

 

Những tên còn sững ,

c.h.ử.i rủa lao về phía .

 

Thẩm Khước tay gọn gàng, một động tác thừa.

 

Hắn còn chút nào dáng vẻ bệnh nhược ở Cố phủ?

 

Rõ ràng võ.

 

Hắn thật sự giấu quá kín.

 

,

những năm tháng giả vờ hẳn mệt lắm.

 

Chỉ trong chốc lát,

vài tên côn đồ lăn đất,

rên rỉ dứt.

 

Thẩm Khước dẫm lên mặt một tên, ánh mắt lạnh như băng:

 

“Cút.”

 

Người nha môn nhanh đến,

ồn ào đòi bắt .

 

Ta chạy tới, chắn mặt Thẩm Khước.

 

Ta moi từ hòm tiền một nắm xu, nhét tay vị đầu mục,

 

dùng giọng vẫn thật trôi chảy, ấp a ấp úng giải thích:

 

“Là… là bọn chúng… tay … Chúng… chúng chỉ… tự vệ thôi.”

 

“Với … bọn chúng thu tiền dân… trái phép… là phạm pháp, tù.”

 

Đầu mục cân nhắc mấy đồng tiền trong tay,

mấy tên côn đồ t.h.ả.m đất.

 

Cuối cùng chỉ khó chịu phẩy tay,

lầu bầu vài câu bỏ .

 

Trước quán, một mảnh lộn xộn.

 

Thẩm Khước lưng ,

 

bóng lưng gầy của ,

lâu một câu.

 

Tối hôm đó,

đầu tiên chủ động cầm chổi.

 

Quét sạch sẽ đống bừa bộn khắp sàn.

 

13

 

Từ hôm đó, còn tên côn đồ nào dám đến quấy rối đòi phí quầy nữa.

 

Ta nhận , Thẩm Khước bắt đầu bận rộn.

 

Có lúc biến mất cả một buổi chiều,

khi trở về, mang theo thở bụi đường gió bụi.

 

Thỉnh thoảng, vài lạ mặt với dáng vẻ khác biệt dân bản xứ lén đến nơi ở của chúng trong đêm,

thì thầm cùng điều gì.

 

Ta hỏi định gì.

 

Ta chỉ đem bạc kiếm mỗi ngày chia hai:

một phần dùng cho chi tiêu thường nhật,

 

phần còn , bỏ hết một hòm gỗ, trao cho .

 

Dù chẳng nhiều,

nhưng là mồ hôi nước mắt của chúng .

 

Rời kinh đến giờ, Thẩm Khước từng nhắc đến chuyện trong kinh.

 

chăm chú ngắm cuộc sống dân chúng suốt đường xuôi Nam,

trong lòng ắt dậy ít sóng ngầm.

 

Ta hiểu thiên hạ và sơn hà trong mắt ,

chỉ , việc định , ắt hẳn là trọng đại.

 

Ta cứu , thế là đủ.

 

 

Ngày đó cuối cùng cũng đến.

 

Trong đêm tối, Thẩm Khước cởi bỏ áo vải thô, một bộ giáp đen.

 

Hắn một nhóm lưu dân và cựu thuộc hạ với ánh mắt kiên định,

 

:

 

“Tang Chi, chờ trở về.”

 

Hắn bắt đầu lấy danh nghĩa Tam Vương gia mà mưu việc lớn.

 

Hoàng đế bỏ trốn,

hầu trong phủ Tam Vương gia lệnh , chủ động mở kho,

 

phát hết lương thóc trong phủ cho dân, sắp xếp chỗ ở cho họ,

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

lúc bách tính mới hiểu rõ.

 

Người từng cho rằng “Tam Vương gia phản quốc”,

nhưng hóa mới là kẻ thật sự nghĩ cho thiên hạ.

 

“Cầu Tam Vương gia thu phục đất đai, chấn hưng Đại Kỳ!”

 

Khoảnh khắc ,

còn là tên tiểu nhị giúp ghi sổ ở Thanh Thuỷ trấn,

 

mà là Tam Vương gia Thẩm Khước – kẻ ôm cả thiên hạ lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/len-ngon-canh/10.html.]

 

Hắn vốn dĩ nên là rực rỡ như ánh sáng.

 

Năm xưa, quân địch vây thành, Tân đế bỏ thành mà chạy khiến lòng mất hết.

 

Còn Thẩm Khước –

 

đêm lưu đày, cũng biến mất lời,

nhưng cho phát hết lương thực trong vương phủ cho dân.

 

Nay khoác giáp trận, chiến đấu vì dân.

 

Lòng dân hướng về ai, giờ quá rõ.

 

Bao đêm dài, kéo thể mệt mỏi, dính đầy m.á.u trở về.

 

Ta luôn chuẩn sẵn một bát mì nóng hổi cho .

 

Hắn sẽ như ,

gắp hết thịt trong bát bỏ bát ,

 

, trong mắt là thứ ôn nhu, tin cậy thể tan biến.

 

“Tang Chi.”

 

Hắn nắm lấy tay , giọng khàn đặc.

 

“Nếu nàng, sớm thành một hồn ma ở kinh thành.”

 

Ta lắc đầu,

chạm vết sẹo mới gương mặt ,

khẽ :

 

“Ta chẳng màng thiên hạ. Ta chỉ , mạng của là của .”

 

“Chàng… nuôi, thì mà sống cho .”

 

Hắn khựng một thoáng,

cúi xuống,

in một nụ hôn nóng bỏng lên mu bàn tay .

 

Không từ lúc nào,

gan hơn.

 

Những tình ý giấu kín cũng dần dần hiện rõ.

 

Ngày qua ngày bên ,

tựa như còn xiềng xích phận.

 

Tình ý giữa dần lan tỏa.

 

Chúng từng ,

nhưng sự đồng cảm thốt thành lời ,

 

sớm hóa thành một loại ăn ý.

 

Hắn trong lòng.

 

Ta cũng trong tim.

 

Chưa từng cái gọi là “nàng ”.

 

Đó chẳng qua là cái cớ tìm .

 

chậm chạp đến mấy,

 

cũng nên hiểu — “nàng ” chính là .

 

Ánh nến chập chờn.

 

Ta thẳng đôi mắt hoa đào của , khẽ mở miệng:

 

“Lúc , vì cho sự thật về việc giải độc, chữa giọng cho ?”

 

Thẩm Khước khựng .

 

Ngẩng mắt, đưa tay vuốt tóc .

 

“Lúc , hoàng theo dõi. Ta , e rằng sẽ tha cho nàng.”

 

“Hoàng ghét nhất là thấy bên cạnh cận.”

 

“Còn ‘nàng ’, chẳng qua là cái cớ bịa để che mắt hoàng .

 

Chưa từng ai khác. Người để trong lòng, từ đầu đến cuối, chỉ nàng.

 

Tang Chi, giấu nàng lâu, nàng tha thứ cho ?”

 

“Khi thánh chỉ hạ xuống, nàng còn rời , sợ nếu khi , sẽ liên lụy nàng…”

 

“Về càng day dứt đến mức chẳng thể thốt nữa…”

 

Thì .

 

Thẩm Khước nâng cằm ,

 

cúi xuống,

ấn một nụ hôn lên khóe môi .

 

“Tang Chi, yêu nàng.”

 

“Đợi chứ?”

 

Ta gật đầu.

 

Ta quan tâm là ai,

chỉ

 

cướp về từ tay Diêm Vương.

 

Cả đời ,

 

chỉ thể là của .

 

14

 

Xưa nay, lòng hướng về nơi nào, nơi tất thắng.

 

Đội quân do Thẩm Khước dẫn dắt ngày một hùng mạnh.

 

Loading...