Lễ thành hôn bẽ bàng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-08-10 11:36:26
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một năm , cuộc sống của định. thăng tiến trong công việc, một căn hộ nhỏ xinh và một cuộc sống bình yên, tự do. còn bận tâm đến những chuyện qua, coi đó như một bài học đắt giá của tuổi trẻ.

 

Một buổi chiều, khi đang việc tại văn phòng, điện thoại bất ngờ reo lên. Là một lạ. ngần ngại một chút bắt máy. Giọng ở đầu dây bên khiến sững sờ: “Ngọc Anh… là , Tấn Minh.”

 

Trái tim bỗng hẫng một nhịp. giọng trong suốt một năm qua. Mọi ký ức về ngày cưới định mệnh bỗng chốc ùa về. cố giữ bình tĩnh, giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì , Tấn Minh?”

 

Anh thở dài, giọng đầy vẻ mệt mỏi và hối : “Anh… gặp em. Anh xin em về tất cả chuyện. Anh sai, bảo vệ em.”

 

bật khẩy, một nụ đầy châm biếm: “Xin ? Anh nghĩ lời xin của bây giờ còn ý nghĩa gì ? Sau tất cả những gì và gia đình với ?”

 

“Anh sai,” Tấn Minh , giọng run rẩy. “Anh quá nhu nhược, quá hèn nhát. Anh để điều khiển, về phía em. Anh trả giá cho sự hèn nhát của .”

 

im lặng lắng . trả giá như thế nào, nhưng cảm thấy chút thương hại nào. vẫn nhớ như in ánh mắt lạnh nhạt của , câu vô cảm của trong ngày cưới.

 

Anh tiếp tục: “Sau khi em rời , tức giận. Bà đổ cho , là đồ bất tài, giữ vợ. Công việc của cũng ảnh hưởng. Anh mất nhiều dự án lớn vì tai tiếng của gia đình.”

 

“Và cả cuộc hôn nhân của nữa,” Tấn Minh tiếp, giọng nghẹn ngào. “Mẹ sắp xếp cho một cuộc hôn nhân khác với một cô gái con nhà giàu, nhưng cuộc hôn nhân đó cũng hạnh phúc. Anh và cô thường xuyên cãi vã. Anh nhận , đó là tình yêu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/le-thanh-hon-be-bang/chuong-8.html.]

cảm thấy một chút hả hê trong lòng. Quả báo đến với họ. để cảm xúc đó chi phối . chỉ cảm thấy một sự trống rỗng. Tấn Minh từng là cả thế giới của , nhưng giờ đây, chỉ là một xa lạ.

 

“Anh nghĩ về em nhiều, Ngọc Anh,” Tấn Minh , giọng đầy sự hối tiếc. “Anh nhận em là duy nhất thực sự yêu , thực sự hiểu . Anh sai khi để mất em. Em thể cho một cơ hội nữa ? Chúng thể bắt đầu ?”

 

hít một thật sâu, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh và kiên định. “Tấn Minh, còn nhớ câu ‘gương vỡ lành’ ? Có những thứ vỡ thì thể lành nữa. Tình yêu của chúng vỡ tan tành ngay trong ngày cưới, ngay mắt bao nhiêu . Nó thể lành nữa.”

 

“Anh đừng như ,” Tấn Minh cầu xin. “Anh sẽ cố gắng, sẽ đổi. Anh sẽ về phía em, sẽ bảo vệ em. Anh hứa với em.”

 

“Hứa ư?” khẩy. “Những lời hứa của bây giờ còn giá trị gì nữa. Anh nhiều cơ hội để chứng minh tình yêu của , để bảo vệ . . Anh chọn sự im lặng, chọn sự hèn nhát. Và , tự bảo vệ .”

 

tiếp tục: “Cuộc sống của bây giờ , Tấn Minh ạ. cần bảo vệ, cần hứa hẹn. tìm thấy hạnh phúc của riêng , một hạnh phúc mà sự kiểm soát, sự sỉ nhục nào.”

 

“Anh xin em, hãy cho một cơ hội,” Tấn Minh vẫn cố chấp. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

 

“Không gì để chứng minh nữa cả,” dứt khoát. “ còn yêu nữa. Mọi chuyện kết thúc . Anh hãy sống cuộc đời của , và sẽ sống cuộc đời của . Đừng phiền nữa.”

 

cho cơ hội thêm lời nào, cúp máy. Điện thoại vẫn còn rung nhẹ trong tay . thở phào nhẹ nhõm. tất cả những gì . khép cánh cửa quá khứ một cách dứt khoát.

 

ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều đang dần tắt, nhuộm vàng cả thành phố. cảm thấy lòng thanh thản. mạnh mẽ hơn nhiều. học cách buông bỏ, và tìm thấy sự bình yên trong chính . còn là cô gái yếu đuối ngày xưa. là Ngọc Anh, một phụ nữ độc lập, tự tin và hạnh phúc.

Loading...