Lời đe dọa từ Tấn Minh khiến nao núng. Ngược , nó càng củng cố thêm quyết tâm trong . là con rối để họ giật dây thế nào cũng . im lặng quá lâu, chịu đựng quá nhiều.
tắt điện thoại, ném nó xuống giường. Căn phòng tân hôn, lẽ tràn ngập hạnh phúc và sự lãng mạn, giờ đây mang một vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ. Hoa cưới vẫn còn đó, nhưng khí vui vẻ biến mất, chỉ còn sự căng thẳng và mùi thuốc sát trùng thoang thoảng từ vết thương trán .
xuống ghế, tấm gương lớn. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và căng thẳng. Vết sẹo nhỏ trán do cú va đập vẫn còn đỏ ửng. Nó như một dấu ấn, khắc ghi sự kiện kinh hoàng diễn .
hít một thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản . Giờ phút , cần sự tỉnh táo hơn bao giờ hết. , cuộc đời sẽ rẽ sang một hướng khác ngày hôm nay. Không còn là cô dâu hạnh phúc, mà là phụ nữ trải qua một cơn ác mộng.
Chỉ vài phút , điện thoại reo. Lần là Tấn Minh. Giọng yếu ớt, pha lẫn sự hoảng loạn và tức giận: “Ngọc Anh, em gì ? Mẹ đang tức giận. Bác sĩ chấn động não nhẹ, viện theo dõi.”
, nhưng trong lòng hề chút xót xa nào. cho cơ hội. mong chờ sẽ về phía , sẽ bảo vệ khỏi những lời lẽ và hành động sỉ nhục đó. chọn im lặng, thậm chí còn hùa theo họ.
lạnh lùng đáp: “Anh trách nhiệm gì trong chuyện ? Hay nghĩ là bao cát để và họ hàng đ.ấ.m đá lúc nào thì đ.ấ.m đá?” Giọng cao, nhưng đầy sự sắc lạnh, khiến Tấn Minh ở đầu dây bên im bặt.
Anh thở dài thườn thượt: “Em hiểu , Ngọc Anh. Đó chỉ là phong tục, là trò đùa vui thôi mà. Mẹ thử thách em, xem em hòa nhập với gia đình .”
“Thử thách?” bật khẩy, một nụ đầy cay đắng. “Anh gọi đó là thử thách ? Một cú đá bất ngờ khiến ngã dúi dụi, một màn ép buộc dập đầu, một phong bao lì xì mười nghìn để sỉ nhục? Đó thử thách, đó là sự khinh miệt, Tấn Minh ạ.”
Anh im lặng một lúc, giọng trở nên cứng rắn hơn: “Dù thì em cũng nên hành động như . Anh là chú rể, là thể diện của cả gia đình. Em thương ngay trong ngày cưới, em nghĩ sẽ chấp nhận em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/le-thanh-hon-be-bang/chuong-2.html.]
“Chấp nhận ?” lặp , như thể đó là một câu hài hước nhất mà từng . “Anh nghĩ quan tâm đến việc chấp nhận những gì xảy ? Anh nghĩ sẽ cúi đầu chịu đựng những sự sỉ nhục đó chỉ để ‘chấp nhận’ một gia đình như ?”
cảm thấy một sự giận dữ bùng lên trong lòng. Giận Tấn Minh vì sự hèn nhát của , giận chính vì rõ bộ mặt thật của gia đình sớm hơn. từng nghĩ là đàn ông của đời , sẽ che chở . tất cả chỉ là ảo ảnh.
“Chúng cần chuyện rõ ràng, Ngọc Anh,” Tấn Minh , giọng điệu vẻ mệt mỏi. “Anh chuyện phức tạp hơn nữa. Em cứ qua đây , đang giận, em xin bà , chuyện sẽ qua thôi.”
“Xin ?” phá lên, một tràng khô khốc, chút vui vẻ. “Anh bảo xin vì bảo vệ lòng tự trọng của ? Anh bảo xin vì để họ biến thành trò ? Không bao giờ, Tấn Minh ạ. Không bao giờ.”
thẳng, chút do dự: “Nếu xin , hãy bảo xin vì sỉ nhục , vì cố tình thương. Và , Tấn Minh, cũng xin vì về phía .”
Đầu dây bên , Tấn Minh im lặng. Sự im lặng kéo dài, đầy căng thẳng. đang giữa hai làn đạn, giữa và . sự lựa chọn của quá rõ ràng.
Cuối cùng, , giọng đầy bất lực: “Em cứ theo ý , Ngọc Anh. Anh thể gì với lúc . Em cứ chờ giấy triệu tập của tòa án . Mẹ nhờ luật sư .”
ngạc nhiên. đoán điều . gật đầu, dù thể thấy: “Tốt thôi. cũng chuẩn sẵn sàng. Hãy để tòa án phân xử. Xem ai đúng ai sai.”
cúp máy, lòng bàn tay siết chặt. đây là một cuộc chiến cân sức. chỉ là một phụ nữ trẻ, nhiều quyền lực tiền bạc như gia đình . lòng tự trọng, và sẽ để ai chà đạp lên nó.
bắt đầu suy nghĩ về những gì cần . Gọi điện cho luật sư, tìm kiếm bằng chứng, chuẩn tâm lý cho một cuộc chiến pháp lý dài . đơn độc. tin công lý, và tin chính .
Căn phòng tân hôn vẫn lạnh lẽo. trong lòng , một ngọn lửa bùng lên, ngọn lửa của sự phản kháng và quyết tâm. sẽ để ngày cưới trở thành ngày tang của cuộc đời . sẽ lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đối mặt với tất cả.