6
Vừa đến trung tâm thương mại, Lâm Vi đã thấy rất đông người tụ tập gần đó.
Thẩm Thu Cẩn ngồi chênh vênh bên cửa sổ tầng năm, Tưởng Nam Chinh đứng trên một cái bệ không xa, cố gắng khuyên giải.
Tình cảnh của cả hai người đều có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Lâm Vi vừa nhíu mày, lời nói của bạn Tưởng Nam Chinh đã giải đáp thắc mắc của cô.
"Có người đồn Thẩm Thu Cẩn đời tư hỗn loạn, qua lại với bọn lưu manh, Thẩm Thu Cẩn nói là cô cố tình bịa chuyện để tranh giành Tưởng Nam Chinh với cô ta, nên mới làm loạn đòi tự tử."
Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn Tưởng Nam Chinh cẩn thận đưa tay về phía Thẩm Thu Cẩn, vội vàng muốn phân rõ ranh giới với cô em gái này.
"Anh sẽ không để Lâm Vi làm hại em đâu, đợi chúng ta kết hôn rồi sẽ để cô ấy dọn ra ngoài ở, từ nay về sau anh sẽ không còn bất kỳ liên quan nào với Lâm Vi nữa."
Thẩm Thu Cẩn đứng trên sân thượng gần một tiếng đồng hồ, người chao đảo, nước mắt lưng tròng cuối cùng cũng đưa tay về phía hắn.
"Thật sao? Cuối cùng anh cũng chịu tin em rồi?"
Tưởng Nam Chinh không ngừng gật đầu, trong mắt đầy vẻ xót xa.
"Anh vẫn luôn tin em mà, anh sẽ dẹp yên mọi chuyện cho em, kể cả Lâm Vi."
Lúc này Tưởng Nam Chinh chỉ mong Thẩm Thu Cẩn được bình an vô sự, hoàn toàn không để ý thấy Lâm Vi đang lo lắng cho sự an toàn của hắn đứng ngay dưới lầu, tận mắt chứng kiến tất cả.
Những lời nói đó như một gáo nước lạnh, hoàn toàn dập tắt tia lửa cuối cùng còn sót lại trong lòng Lâm Vi.
Ngay lúc Lâm Vi đang cảm thán chuyến đi này thật vô ích, Thẩm Thu Cẩn không ngờ chân mình trượt một cái, ngửa người rơi xuống từ tầng năm.
Tim Lâm Vi thắt lại.
Tầng năm, dù có tan xương nát thịt, nhưng Tưởng Nam Chinh vẫn không chút do dự.
Hóa ra cô ấy đối với hắn, thật sự còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Tấm đệm bảo hộ vừa được trải dưới lầu đã đỡ được hai người.
Đúng lúc này, một người bạn thân của Thẩm Thu Cẩn trong đám đông đột nhiên nhận ra Lâm Vi, chỉ vào mặt cô.
"Chính là con tiện nhân không biết xấu hổ này! Không chỉ có ý đồ không đứng đắn với anh trai mình, còn bịa đặt bôi nhọ chị dâu!"
Đám đông giận dữ bị kích động, có người tiện tay nhặt viên gạch ném về phía Lâm Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-vi-skmz/chuong-6.html.]
"Con đĩ con hạ tiện, thật không biết xấu hổ!"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Đánh c.h.ế.t con tiểu tam thối tha!"
Cốp một tiếng.
Đầu Lâm Vi đau nhói, đầu óc cũng trống rỗng.
Cô cảm thấy trên đầu mình nhớp nháp, đưa tay sờ lên, một mảng đỏ thẫm.
Đầu óc quay cuồng, tầm nhìn cũng dần mờ đi.
Giây cuối cùng trước khi ý thức tan rã, Lâm Vi nghe thấy bạn của Tưởng Nam Chinh hét lớn về phía hắn.
"Nam Chinh, mau đến xem Lâm Vi đi!"
Nhưng Tưởng Nam Chinh lại đang chìm đắm trong niềm vui sống sót sau tai nạn cùng Thẩm Thu Cẩn, hắn lờ mờ nghe thấy tên Lâm Vi, quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì.
Bên kia, Lâm Vi ôm lấy vết thương, gắng gượng chút hơi tàn, chạy trốn khỏi hiện trường ồn ào.
Về đến nhà, cô sơ cứu qua loa vết thương, ngồi trong nhà rất lâu.
Đến khi hình ảnh ngôi nhà đã hoàn toàn khắc sâu trong tâm trí, cô kéo vali hành lý.
Đặt chìa khóa nhà ở huyền quan xong, cô kiên quyết xoay người xuống lầu.
Trên đường ra ga tàu, cô nhận được tin nhắn của Tưởng Nam Chinh.
"Vi Vi, mai là sinh nhật anh rồi, anh nghĩ rồi, hay là đợi anh mua nhẫn vàng xong rồi hãy công khai, cho nó chính thức một chút."
Lâm Vi nhớ lại những lúc hai người ân ái, cô từng nũng nịu với Tưởng Nam Chinh.
"Anh xem người nước ngoài cầu hôn đều có nhẫn, em cũng muốn, anh ngốc, đừng có chuyện gì cũng đợi em dạy."
Lâm Vi không chút suy nghĩ, dứt khoát trả lời.
"Được ạ."
Sau đó ném chiếc máy nhắn tin vào thùng rác.
Chưa từng là người yêu, nên không cần nói lời chia tay.
Từ nay về sau, hắn sẽ chỉ là anh trai của cô, một người anh trai không bao giờ có bất kỳ giao điểm nào nữa.
Chuyện cũ như khói mây, một lần chia tay, đôi bên thanh thản.