Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lâm Vi - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-06-01 10:40:36
Lượt xem: 3,610

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

Đáy mắt Cố Nhất Dã có chút ươn ướt, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dường như đang chìm vào những ký ức đau buồn.

"Năm tuổi, chúng ta từng lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể, lúc đó bố mẹ tôi vừa ly hôn, tôi trở nên ít nói, thậm chí người nhà còn tưởng tôi bị tự kỷ."

"Trong khu tập thể, bạn bè chê tôi không biết nói chuyện, cố tình bắt nạt, cô lập tôi, có lần còn nhốt tôi trong nhà kho, lúc tôi sợ đến sắp ngất đi, chính là em đã phá cửa, ôm chặt tôi vào lòng, nói em sẽ bảo vệ tôi."

"Sau đó em suốt ngày che chở cho tôi, ai bắt nạt tôi em liền lao vào cắn kẻ đó, đá kẻ đó, làm ầm ĩ đến mức người lớn trong khu tập thể đều chạy đến mách bố mẹ em, em giống như một người lớn thu nhỏ, nhất quyết không chịu hối cải, nói ai mà bắt nạt tôi, em sẽ như chó cắn chặt lấy kẻ đó, bọn chúng mới không dám tiếp tục bắt nạt tôi nữa."

Nói rồi, khóe mắt Cố Nhất Dã hoàn toàn ướt đẫm.

"Sau này bố mẹ em mất..."

Người đàn ông nghẹn ngào một chút. "Nhưng may mắn thay, bây giờ chúng ta vẫn ở bên nhau rồi."

Cố Nhất Dã nói từng câu đều là sự thật, nhưng những thông tin về việc Lâm Vi được nhận nuôi ở giữa, anh không hề nhắc đến một chữ.

Lâm Vi luôn cảm thấy có điều gì đó quan trọng đã bị quên lãng.

Nhưng cố gắng nhớ lại thì đầu óc lại đau nhói, thôi thì không nghĩ nữa.

Lâm Vi hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mắt là người yêu thanh mai trúc mã của mình, và đáp lại anh bằng một cái ôm.

"Cảm ơn anh đã cứu em."

Người đàn ông trong lòng cô không ngừng run rẩy, dường như cái ôm này đã đợi chờ nhiều năm.

Anh ôm cô, vòng tay ngày càng siết chặt, tham lam muốn dừng lại khoảnh khắc này mãi mãi.

Bưng trà rót nước, thay thuốc, vệ sinh, tất cả đều tự tay anh làm.

Lâm Vi chỉ cảm thấy mắt nhìn của mình thật tốt, vậy mà lại có một người bạn trai chu đáo đến thế.

Chẳng mấy chốc Lâm Vi đã hồi phục phần lớn, nhanh chóng gia nhập đội cứu hộ.

Lại đối mặt với thương binh, may mà dù mất trí nhớ, một số kỹ năng cứu chữa đơn giản vẫn như hành động vô thức khắc sâu trong đầu.

Mỗi lần mệt đến kiệt sức, Cố Nhất Dã sẽ ở bên cạnh, lau mồ hôi cho cô, thay cô làm một số việc khử trùng đơn giản cho thương binh.

Trong chiến trường, bất kể là đồng đội hay người dân đều khen họ là một cặp trời sinh.

Cuộc chiến kéo dài mấy tháng cuối cùng cũng tạm dừng, mọi người cuối cùng cũng có cơ hội để thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-vi-skmz/chuong-11.html.]

Buổi tối mọi người tụ tập lại, đốt lửa trại, ăn mừng sự yên bình đã lâu không có này.

Trước ngọn lửa trại bùng cháy, mọi người người này một câu, người kia một câu, vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên có người chuyển chủ đề sang Lâm Vi.

"Đợi chúng ta thắng trận rồi, cô và Cố Nhất Dã kết hôn nhất định phải mời chúng tôi nhé."

Lúc này lại có người trêu chọc: "Hai người ở bên nhau lâu như vậy, hình như chưa từng thân mật, hay là hôn nhau một cái đi?"

Lâm Vi lúng túng nhìn Cố Nhất Dã, e thẹn cúi đầu.

Cố Nhất Dã lại còn căng thẳng hơn cô, không ngừng xoa tay.

"Hôn đi! Hôn đi!"

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tiếng reo hò vang lên đều đặn và mạnh mẽ.

Cố Nhất Dã cuối cùng cũng hạ quyết tâm, một tay ôm lấy vai Lâm Vi, từ từ tiến lại gần cô.

Lâm Vi nhắm mắt lại, ngầm đồng ý đón nhận nụ hôn của anh.

Tuy nhiên, nụ hôn như mong đợi đã không đến, Lâm Vi chỉ nghe thấy một tiếng "bốp".

Mở mắt ra liền thấy Cố Nhất Dã bị người ta đ.ấ.m một cú, cả người ngã ngửa ra đất.

Người đàn ông ra tay rất kỳ lạ, trông tuấn tú lịch sự, dáng vẻ chính nhân quân tử, nhưng làm việc lại hoàn toàn không nói lý lẽ.

Rõ ràng là đánh người, nhưng lại dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô, trong mắt đầy vẻ bi thương.

Lâm Vi chỉ cảm thấy hắn bị bệnh, liền tát cho hắn một cái.

"Anh bị điên à, dựa vào đâu mà đánh bạn trai tôi?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tưởng Nam Chinh cũng không né, cứ thế chịu một bạt tai.

Đầu hắn bị tát lệch sang một bên, kinh ngạc quay đầu lại.

Hắn lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Ánh mắt Lâm Vi nhìn hắn, hoàn toàn như nhìn một người xa lạ.

Không phải cố tình trốn tránh, mà là thật sự, hoàn toàn không quen biết.

"Là anh đây, anh là Tưởng Nam Chinh, là anh trai của em, không, là người yêu của em!"

Loading...