Tìm hiểu xong tình hình bánh bao chiên, Phòng Ngôn càng thêm tin tưởng việc nhà bán bánh bao chiên.
Lúc trở về, trong tay còn dư ít tiền, nàng và Phòng Đại Ni nhi xem mấy món đồ như dây buộc tóc, hoa cài đầu. Bất kể ở thời đại nào, con gái đều yêu cái . Tuy hoa lụa trông khá thô ráp, nhưng còn hơn .
Thấy Phòng Đại Ni nhi thích nỡ buông tay, Phòng Ngôn lấy tiền mua cả hai đóa hoa mà Phòng Đại Ni nhi đang cầm, một đóa màu vàng, một đóa màu hồng.
Phòng Đại Ni nhi thấy Phòng Ngôn trả tiền, vội ngăn : “Đắt như , Nhị Ni nhi, em đừng tiêu tiền lung tung.”
“Đắt mà đắt, mới hai văn tiền một đóa, tỷ thích thì mua cả hai là .”
Phòng Đại Ni nhi mặt đỏ bừng, đặt hoa lụa xuống sạp, : “Tỷ thích hồi nào, thích.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn bộ dạng đáng yêu của Phòng Đại Ni nhi, cầm lấy hai đóa hoa lụa nàng đặt xuống, đưa tiền cho bán hàng rong: “Trả tiền. Tỷ tỷ thích thì em thích.”
Đưa tiền cho bán hàng rong xong, Phòng Ngôn hì hì cài hoa lên đầu Phòng Đại Ni nhi.
Phòng Đại Ni nhi liên tục né tránh, Phòng Ngôn : “Tỷ cài là lãng phí đó nha, em thích cài mấy thứ lên tóc .”
Phòng Đại Ni nhi vội : “Em thích còn mua gì, đây lãng phí tiền .”
Phòng Ngôn : “ tỷ tỷ thích mà, em mua cho tỷ tỷ.”
Phòng Đại Ni nhi cầm hoa lụa trong tay, : “Một đóa hoa lụa hai văn tiền, hai đóa là bốn văn tiền, gói mấy cái bánh bao mới kiếm chứ.”
“Phụt! Tỷ, nếu tỷ cảm thấy cầm hai đóa hoa mà áy náy, tỷ về phụ gói thêm mấy cái bánh bao . Tỷ tự tính xem, bán mấy cái bánh bao thì lấy vốn, tính xong về phụ gói.” Phòng Ngôn nhịn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-76.html.]
Phòng Đại Ni nhi em gái đang trêu , : “Sau như nữa, cha kiếm tiền dễ dàng, chúng tiết kiệm một chút.”
Phòng Ngôn gật gật đầu: “Biết , đại tỷ.”
Hai nắm tay về phía quán. Kết quả, khi ngang qua một hiệu sách, đột nhiên một thư sinh từ bên trong xông . Phản ứng đầu tiên của Phòng Đại Ni nhi là kéo Phòng Ngôn sang một bên, kết quả nọ đ.â.m sầm Phòng Đại Ni nhi, nàng ngã mặt đất.
Phòng Ngôn hồn, vội chạy tới xem tình hình của Phòng Đại Ni nhi, thấy tay nàng trầy một mảng da. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu thư sinh mắt. Kết quả gã thư sinh đó cũng cau mày, phủi phủi bụi bặm hề tồn tại .
Phòng Ngôn thấy , nổi giận đùng đùng, quát về phía nọ: “Ngươi mắt , chúng đường đàng hoàng cũng ngươi đ.â.m ngã!”
Gã thư sinh đ.â.m vẻ mặt mất kiên nhẫn, liếc Phòng Ngôn, thầm nghĩ, thật xui xẻo, khỏi hiệu sách cũng đụng . thấy xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, miễn cưỡng : “À, xin .”
Phòng Ngôn xem bộ dạng đó của , càng tức điên. kỹ , nàng đột nhiên cảm thấy chút quen mắt, hình như gặp ở .
Phòng Đại Ni nhi vội dậy, kéo tay Phòng Ngôn, liếc đám đông ngày càng tụ , thì thầm: “Nhị Ni ơi, thôi . Đông quá, tỷ .”
Tên thư sinh đụng liếc Phòng Đại Ni nhi, chỉ một cái mà mắt cứ dán , rời . Hắn thầm nghĩ, tiểu nương tử trông thật xinh , y hệt như nha đầu bán ngày .
Phòng Ngôn vốn cũng thấy đông , ầm lên , định lời Phòng Đại Ni nhi cho qua. thấy ánh mắt đê tiện của gã , cô liền nổi nóng.
Nàng chắn Phòng Đại Ni nhi, chống nạnh mắng: “Nhìn cái gì mà , nữa là móc mắt ngươi đấy! Trông ngươi cũng vẻ ngợm, đụng hối cải thì chớ, còn bày bộ dạng háo sắc.”
Đám đông bắt đầu xì xào chỉ trỏ. Phòng Ngôn thì sợ gì nữa, nhưng gã thư sinh là kẻ sĩ diện. Thấy đang chỉ trỏ bàn tán, liếc Phòng Đại Ni nhi một cái cuối cùng xám xịt lủi .
Ngoài đám đông, kéo tay thiếu gia bên cạnh, : “Thiếu gia, chúng thôi, chẳng gì ho để xem cả. Nơi thâm sơn cùng cốc, tiểu huyện thành , con gái miệng mồm cũng lanh lợi thật, lời gì cũng dám ngoài.”