Phòng Nhị Hà : “Vậy cũng ạ, đại cô thong thả.”
Phòng thị lấy mười hai văn tiền, đưa cho Phòng Nhị Hà. Ông vội vàng từ chối. Đùa , đây là cô ruột của , thể lấy tiền? Huống hồ rau dại mất vốn, cho dù mất vốn ông cũng thể lấy tiền! Ông ham tiền đến phát điên.
Tuy Phòng Nhị Hà từ chối, nhưng Phòng thị vẫn kiên quyết đưa, bà nhét tay Phòng Nhị Hà: “Cầm , các con thức khuya dậy sớm cũng dễ dàng, tiền thuê nhà ở đây còn đắt đỏ như , các con cũng chẳng kiếm bao nhiêu.”
Phòng Nhị Hà vẫn kiên quyết nhận.
Phòng thị giả vờ giận: “Con mà nhận là dám đến đây mua đồ ăn nữa .”
Phòng Nhị Hà thấy Phòng thị thật lòng đưa, nhưng ông cũng thật lòng nhận. Đang lúc khó xử, Phòng Ngôn tới. Nàng lấy hai văn tiền từ tay Phòng thị, : “Cha, chúng nhận nhiều, hai văn tiền là . Lấy lệ thôi ạ, để cô tổ mẫu nhanh về nhà nấu cơm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng thị thấy Phòng Ngôn chỉ lấy hai văn, vẫn kiên quyết đưa thêm.
Phòng Ngôn nghiêm mặt: “Cô tổ mẫu, mà đưa thêm là nể mặt nhà con. Có chút đồ ăn mà chúng con cũng thu tiền của , thì còn gì là tình nghĩa họ hàng nữa.”
Phòng thị thấy Phòng Ngôn năng khéo léo, so với bộ dạng đanh đá hôm qua đúng là một trời một vực, bèn trêu: “Ai u, hôm qua cô tổ mẫu phát hiện con lanh miệng thế nhỉ! Mà , hôm qua là ai , đến mua đồ ăn thì , nhưng trả tiền?”
Phòng Ngôn hì hì: “Đó là khác, còn thì khác, là một nhà, thể lấy tiền chứ? Con thu của hai văn tiền, lát nữa về kiểu gì cũng cha mắng. Ngày mai vẫn đến đây mua đồ ăn nhé, chúng con vẫn thu hai văn. Như chặn miệng khác, cũng coi như vẹn tình nghĩa họ hàng. Nếu thấy áy náy, thì về nhà chịu khó vài câu với hàng xóm láng giềng, bảo họ đến quán nhà con mua đồ, như chẳng nhà con kiếm tiền .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-67.html.]
Phòng thị thấy cả Phòng Nhị Hà và Phòng Ngôn đều chung thái độ, cũng kiên trì nữa: “Cái miệng của con thật ăn . Hôm nào bảo Tuệ tỷ nhi qua học con mới . Thôi, hôm nay mặt dày trả tiền, lát về nhất định sẽ khoe quán nhà các con với láng giềng.”
“Vâng, quá, đa tạ cô tổ mẫu.” Phòng Ngôn .
Phòng thị , Phòng Nhị Hà bộ dạng của Phòng Ngôn, bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá ông cũng gì, đón khách. Nàng một vòng, bếp .
Phòng Đại Ni nhi giờ còn nhóm lò, củi lửa dạo cần nhiều, khi nhà mang đủ, nên sẽ mua thêm ở huyện thành. Củi mua về tương đối gọn gàng, cứ nhét thẳng lò, ba Vương thị, Lý thị và Hứa thị thể xoay xở .
Phòng Đại Ni nhi lúc bên cạnh chuyện phiếm với Vương thị và , lúc sương phòng phía thêu thùa.
Quả nhiên, Vương thị chuyện ban nãy, liền mắng Phòng Ngôn vài câu. Họ hàng thiết như , họ bao giờ lấy tiền.
Phòng Ngôn : “Nương, con thấy cô tổ mẫu cũng thành tâm đưa, chúng nhận thì ngại lắm. Người nhà ăn buôn bán, hiểu mấy chuyện hơn. Với , chúng thu tiền của cô tổ mẫu, mới tiện thu tiền của họ hàng khác chứ. Lỡ ai đến ăn trả tiền, chúng ‘lục nhận’, đến tiền của cô ruột cũng thu, bọn họ sẽ ngại dám đến nữa, ?”
Lý thị xong, giơ ngón tay cái về phía Phòng Ngôn: “Ngôn tỷ nhi nhà cái miệng càng ngày càng lợi hại. Ta thấy bảo Hà Hoa nhà sang học Ngôn tỷ nhi nhiều .”
Vương thị : “Thím đừng khen nó nữa, ai, thu tiền của đại cô, thật là hiểu chuyện.” Bất quá, miệng thì Phòng Ngôn hiểu chuyện, nhưng mặt Vương thị đang , chút ý tứ trách mắng nào.
“Nương, con hiểu chuyện, cô tổ mẫu nãy còn bảo cho cháu gái nhà sang học con nữa đấy. Hì hì.” Phòng Ngôn kéo tay Vương thị.