Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 63: Đổ tội cho Phòng Thu

Cập nhật lúc: 2025-11-11 00:49:08
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người chuyện là Phòng thị, cô ruột của Phòng Nhị Hà. Từ khi Phòng Nhị Hà còn trẻ rời nhà, ông ít khi về. Sau lấy vợ dọn thẳng lên trấn , quan hệ với những họ hàng cũng sớm xa cách, mấy khi qua . Tự nhiên là nhiều quen .

 

Nhà Phòng thị ở huyện thành, con trai bà nghề buôn bán, chở hàng từ Trung Nguyên lên phía Bắc, mang hàng từ phía Bắc về bán. Mấy năm vận may , kiếm một khoản lớn, mua nhà ở huyện thành.

 

Chồng Phòng thị mất sớm, một bà kéo con khôn lớn, cũng theo con trai, con dâu, cháu chắt dọn lên huyện thành sống.

 

Bà cũng tình cờ thấy một cửa tiệm hàng dài xếp hàng, vì tò mò nên cũng xếp theo. Đến khi tiệm mới giá cả đắt đỏ như . Bà định phàn nàn vài câu, nhưng thấy ngoài cửa gia đinh gác, bà ngậm miệng. Hơn nữa xếp hàng lâu như , đều mua, bà cũng đành tự nhận xui xẻo mua một cân về.

 

Không ngờ, cả nhà ăn xong ai cũng khen ngon, con trai bà hôm còn bảo bà mua thêm hai cân nữa.

 

Việc buôn bán rau dại chắc chắn hốt bạc, hơn nữa, đằng còn một gia đình giàu ở huyện thành chống lưng, bằng ăn phát đạt đến .

 

con trai như mà chị dâu bà quý trọng, còn đ.á.n.h mắng, thật đúng là mắt như mù. Bất quá, nghĩ đến chị dâu thể đuổi cả Phòng Nhị Hà đang là ‘cây hái tiền’ khỏi nhà, thì bây giờ bà chuyện như cũng chẳng gì lạ.

 

Vừa Phòng thị , cũng tò mò nhao nhao hỏi. Hỏi mới , ánh mắt Phòng Ngôn liền đổi. Thì , nhà Phòng Nhị Hà lợi hại đến thế. Trước chỉ họ ở trấn , nhà họ tiền. Sau họ đắc tội với ở trấn, ai cũng dám qua .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Không ngờ bây giờ thể thuê nhà ở huyện thành, đó là nơi mà một năm tiền thuê mất mấy chục lượng bạc. Nghe ăn còn phát đạt, mỗi ngày đều đông khách. Đây thật sự là quá tiền!

 

Cao thị tiếng bàn tán xung quanh, cũng ngờ con trai coi trọng ở bên ngoài ăn khấm khá đến .

 

lúc chút xử trí , nhưng việc cấp bách là giải quyết êm xuôi chuyện . Tuy Phòng thị kéo sang chuyện khác, nhưng chuyện của mấy tiểu nữ hài vẫn giải quyết. Bà kéo sự chú ý của chuyện cháu đích tôn thi đậu đồng sinh.

 

Chuyện mắt quá rõ ràng, nhưng mặt bao nhiêu , bà thể Phòng Ngôn sai, mà cũng thể Trần Linh Chi sai, chỉ thể...

 

“Phòng Thu, con chơi với các em kiểu gì thế hả, dặn con thế nào, bảo con chăm sóc cho các em cẩn thận, chút việc nhỏ mà con cũng xong. Về phòng cấm túc , đừng đây gây chuyện nữa.”

 

Phòng Thu ấm ức bà nội, nhưng cái lạnh lùng của bà, nó run lên, lí nhí đáp: “Vâng, con .”

 

Chu thị lúc cũng tiến lên lau nước mắt cho Phòng Ngôn, : “Ngôn tỷ nhi, đừng nữa, chơi với Thanh tỷ nhi con.”

 

Phòng Ngôn cảm nhận thiện ý của Chu thị, gật gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Bất quá, khi , Phòng Ngôn đầu với Phòng thị: “Cô tổ mẫu, hoan nghênh đến quán nhà con mua đồ ăn ạ, con nhất định sẽ tính rẻ cho một chút.”

 

“Ồ, mới thế mà ăn , miễn phí cho luôn ?” Phòng thị đùa.

 

Phòng Ngôn giả vờ cau mày: “Ừm, một hai thì cũng ạ, chỉ sợ nhiều quá, nhà con đến tiền thuê nhà cũng kiếm đủ. Dù họ hàng nhiều quá, miễn phí nổi ạ!”

 

nàng còn nhỏ, mấy lời cũng . Nàng nghĩ , nếu cha nàng đây là cô ruột, khẳng định sẽ lấy tiền. Nhiều họ hàng khác kéo đến, với tính tình của cha, e là cũng nỡ lấy tiền. Nàng bây giờ ỷ còn nhỏ, thẳng mấy lời phũ phàng , chặn họng . Cũng hy vọng họ sẽ quá phận...

 

“Nhỏ buôn bán, , . Cô tổ mẫu khẳng định sẽ trả tiền như khác, chỉ là đừng quên chừa cho ít đồ tươi, đỡ xếp hàng.”

 

Phòng Ngôn giọng nghiêm túc: “Cái thì bảo đảm ạ, chắc chắn cần xếp hàng, đến cứ thẳng trong tiệm tìm cha con, lấy phần tươi ngon nhất cho .”

 

“Được, , cứ quyết định nhé.”

 

“Linh Chi, con đừng chạy lung tung nữa, lát nữa về nhà như con khỉ hoang, yên đây với nương.” Ngô thị đến phút cuối vẫn quên châm chọc bọn họ một phen.

 

Phòng Ngôn thầm đảo mắt coi thường. Nói cứ như nhà bọn họ là tiểu thư khuê các bằng, chẳng cũng là nhà quê cả . Hơn nữa, đậu tú tài là chú em nhà họ, chứ chồng bà . Có gì mà đắc ý.

 

Nàng cũng ở cửa móc : “Đi thôi, đám trẻ hoang chúng ngoài chơi thôi. Còn ai đó ăn đanh đá chua ngoa khẩu đức thì ở sớm mà học quy củ của lớn ha, thì chúng mất đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-63-do-toi-cho-phong-thu.html.]

 

Ngô thị Phòng Ngôn , tức đến sôi máu, trong lòng oán hận mắng, quả nhiên là đồ trẻ hoang giáo dưỡng.

 

Những khác Phòng Ngôn , bật thành tiếng, nhưng sắc mặt Ngô thị và Trần thị, cũng dám .

 

Cao thị liếc Trần thị, Trần thị vội vàng lảng sang chuyện khác, kéo sự chú ý của về con trai . Hừ, nhà nhị phòng lợi hại, kiếm nhiều tiền ở huyện thành thì , con trai nhà bọn họ chẳng đến cái đồng sinh cũng thi đậu , đến huyện thí còn chẳng qua. Bây giờ con trai nhà họ đến trường cũng tìm .

 

Xem , tiền cũng vô dụng, vẫn là học hành giỏi giang, chí tiến thủ mới .

 

Nghĩ đến đây, Trần thị vuốt vuốt mái tóc chải bóng mượt, nét mặt tươi rạng rỡ.

 

Phòng Ngôn đang chơi cùng Phòng Thanh và Phòng Liên Hoa thì Phòng Đại Ni nhi vội vã chạy tới. Chị kéo Phòng Ngôn , từ xuống một lượt, hỏi: “Nhị Ni nhi, chứ? Ta Phòng Thu mắng, còn bà nội răn dạy?”

 

“Làm gì chuyện đó, Phòng Thu mà chiếm tiện nghi của !” Phòng Ngôn nghĩ, chị cả cũng quá coi thường sức chiến đấu của .

 

Phòng Liên Hoa cũng đắc ý: “ đó, đúng đó, sớm ngứa mắt con bé Phòng Thu, chỉ giỏi khác, nhưng chiếm hời . Hắc hắc hắc.”

 

Phòng Đại Ni nhi biểu cảm của hai , hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Lúc tự nhiên là cơ hội để Phòng Liên Hoa thể hiện, cô bé nắm bắt thời cơ, bắt đầu liến thoắng kể . Phòng Ngôn bộ dạng nước miếng bay tứ tung, múa tay múa chân của cô bé, thầm nghĩ, nếu là con trai thì , thể kể chuyện.

 

“À, thì , , còn tưởng bắt nạt.” Phòng Đại Ni nhi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Phòng Ngôn đ.á.n.h mắng là .

 

Phòng Ngôn kiêu ngạo : “Sao thể, đó là thôi, bây giờ Phòng Thu đừng hòng bắt nạt .”

 

Phòng Thanh cũng ở bên lí nhí: “ , Ngôn tỷ nhi lợi hại lắm. Phòng Thu bà nội mắng cho một trận.” Cô bé ngày thường ít , tính hướng nội, cũng ít Phòng Thu bắt nạt. Lần Phòng Thu Phòng Ngôn trị, trong lòng cô bé cũng thầm vui.

 

“Ai, cũng may mà hai , thì Ngôn tỷ nhi cũng thoát .” Phòng Đại Ni nhi .

 

Phòng Ngôn gật đầu: “ , may mà hai giúp đỡ, , chúng mua chút gì ngon ngon ăn mừng!”

 

Nói , Phòng Ngôn như một tiểu sơn đại vương, dẫn Phòng Thanh và Phòng Liên Hoa tiệm tạp hóa trong thôn mua đồ. Một văn tiền năm viên kẹo, Phòng Ngôn cầm một viên, chia cho Phòng Thanh và Phòng Liên Hoa mỗi hai viên.

 

Phòng Liên Hoa thấy Phòng Ngôn chỉ lấy một viên, : “Ngôn tỷ nhi, lấy một viên ?”

 

Phòng Ngôn xua tay: “Ta thích ăn kẹo lắm, mua cho hai đó, ai bảo hôm nay hai giúp .”

 

“Cũng giúp , chỉ là thật thôi mà.” Phòng Thanh nhỏ giọng.

 

“Ừ, đúng, chính là thật. Ta cảm ơn hai hôm nay thật.” Phòng Ngôn tít mắt.

 

Phòng Liên Hoa ăn một viên, viên còn gói : “Lát nữa về cho ăn.”

 

Phòng Thanh viên kẹo còn trong tay, cũng : “Ừm, cho nương nếm thử.”

 

Phòng Ngôn hành động của hai , đột nhiên thấy chạnh lòng. Kẹo ở thời cổ đại là thứ vô cùng quý giá, nhiều gia đình ăn nổi. Nghĩ đến loại kẹo một văn tiền thể mua nhiều, vẫn nỡ mua, Phòng Ngôn cảm thấy, vẫn là kiếm thật nhiều tiền mới . Kiếm nhiều tiền mới thể mua những thứ , kiếm nhiều tiền thì bất kể là năm đói kém năm chiến loạn cũng đều thể cơm ăn.

 

Chờ đến trưa ăn cơm, các nữ quyến đều cùng . Trần thị hôm nay nhà chuyện vui, tâm trạng phấn chấn, cũng lên kính rượu mấy bàn nữ quyến.

 

Vương thị ở bếp xong cũng ăn cơm. Nàng vẫn chuyện xảy ban nãy, vốn dĩ nàng cũng ít giao tiếp, quen nhiều, liền ăn cùng bàn với Lý thị và Hứa thị. Phòng Ngôn, Phòng Đại Ni nhi, Phòng Hà Hoa cũng cùng bàn với họ.

 

Khi Trần thị kính đến bàn , trong lòng vốn đang nén giận. Vừa Phòng Ngôn suýt nữa hỏng ngày vui của con trai bà . Lại còn nể mặt nhà đẻ của bà , nhà đẻ bà mất mặt, đắc tội với đại ca nhà đẻ bà . Lúc Vương thị với dáng vẻ trẻ trung từng nếm trải khổ cực, bà nhịn , : “Tiền mừng, cứ nghĩ mãi, là đưa nhầm , hình như đúng lắm.”

Loading...