“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân, phu nhân sinh hạ một bé trai, tiểu thiếu gia phi thường khỏe mạnh.”
Vương thị ghé sát , đem hài tử nhận lấy ôm ôm, : “Da thật trắng, giống hệt Đại Ni nhi lúc nhỏ. Bé trai giống là , phúc.”
Vương thị cũng m.a.n.g t.h.a.i năm tháng, đại gia cũng dám để bà mệt nhiều, bà đỡ kịp thời nhận lấy hài tử.
Cao Đại Sơn khẩn trương tay chân cũng để nơi nào, tiến lên ôm con trai một cái, sợ tay chân thô kệch đau nó. Rốt cuộc tiểu tử thoạt phi thường mỏng manh, làn da phi thường non nớt.
Vương thị Cao Đại Sơn khẩn trương bộ dáng, : “Đại Sơn, con ôm nó một cái. Cẩn thận một chút, đỡ đầu, . Trước lạ quen, thói quen thì .”
Nói , bà đỡ liền mắt , đem hài tử đưa cho Cao Đại Sơn. Cao Đại Sơn thật cẩn thận nhận lấy con trai , bàn tay to bọc lấy phần đầu hài tử. Vừa thấy con trai , chạy nhanh học bộ dáng của bà đỡ, tả hữu đung đưa. Không nghĩ tới đung đưa, nó lập tức liền nín . Cao Đại Sơn cảm thấy phi thường thần kỳ.
Phòng Ngôn tuy rằng thể ôm tiểu bảo bảo, nhưng bộ dáng đáng yêu của nó, cũng cảm thấy phi thường cao hứng. Tân sinh mệnh đời luôn tràn ngập hy vọng.
Ngày tắm ba ngày, đoàn Phòng Nhị Hà lúc từ kinh thành trở về.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Liên tiếp tham gia hai tiệc vui, Phòng Nhị Hà một chút cũng cảm thấy mệt, chỉ cảm thấy cả tràn ngập lực lượng. Đặc biệt là thấy đời thứ ba sinh , càng là phi thường vui mừng. Đây là sinh mệnh kéo dài, là sinh mệnh bắt đầu.
Xem xong Phòng Đại Ni nhi, liền bắt đầu về Phòng gia thôn tế tổ. Đây là việc quan trọng nhất khi Tiêu Như Ngọc gả Phòng gia, nếu ghi tên Tiêu Như Ngọc gia phả từ đường, nàng về sẽ bên Phòng gia thừa nhận. Bởi , nàng cũng phá lệ khẩn trương.
Chờ khi tế tổ, Tiêu Như Ngọc rốt cuộc thể thở phào một , cũng thể cùng Phòng Ngôn hảo hảo trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-565.html.]
“Nhà các ngươi tựa hồ cùng tưởng tượng giống lắm, thể cảm giác các ngươi sống thậm chí còn hơn so với những sống ở trong kinh thành. Cơm no áo ấm, tự do tự tại. Muốn dùng một từ tới hình dung……” Tiêu Như Ngọc tự hỏi một chút, hẳn là dùng từ gì, “ , giống như là thế ngoại đào nguyên.”
Phòng Ngôn xì một tiếng bật , : “Đại tẩu, tẩu hình như sai , các ngươi mà là chúng , là chúng . Đã tế tổ , còn xem là ngoài a.”
Bị Phòng Ngôn nhắc, Tiêu Như Ngọc cũng ý thức sai, vội che miệng : “Ai nha, sai sai , là chúng .”
Hai chuyện trong chốc lát, lúc Phòng Đại Lang từ bên ngoài trở về, tiếng trong phòng, khóe miệng cũng gợi lên một nụ . Xem nàng ở trong nhà sống chung cũng , liền cần lo lắng. Nghĩ đến đây, Phòng Đại Lang xoay thư phòng.
Phòng Đại Lang ở nhà cũng thể ở lâu, nhanh liền cùng Tiêu Như Ngọc lên đường kinh thành. Trước khi , Tiêu Như Ngọc lưu luyến rời cùng Phòng Ngôn từ biệt, còn bảo Phòng Ngôn lúc việc gì thì kinh thành chơi. Phòng Ngôn tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Lúc Phòng Đại Lang thành , Phòng Nhị Lang liền theo Phòng Nhị Hà đến kinh thành, lúc tế tổ cũng trở về. Cho nên, trong nhà trong thời gian ngắn an tĩnh xuống, chỉ Phòng Ngôn một đứa con gái ở bên cạnh, Vương thị cảm thấy thật sâu tịch mịch. Cũng may trong bụng còn một đứa.
Hiện giờ sắp tháng 11, trời lạnh xuống. Lỗ Đông phủ tuy rằng mùa hè quá nóng, nhưng mùa đông phi thường lạnh, cho nên, nhà xưởng của nàng thể cất. Chỉ thể chờ đến đầu xuân năm .
Bất quá, khối đất núi mua tới thể thu thập .
Ở kinh thành xa xôi mà Phòng Ngôn , cũng xảy một việc. Việc sẽ mang đến cho Phòng Ngôn một khoản tài phú lớn.
……
Một ngày , Ninh Văn Đế cùng Tần Mặc : “Tựa hồ rượu nho hết, nhà Phòng tu soạn mua mấy bình.”