Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 49: Ngẫu nhiên gặp được Toàn Trung
Cập nhật lúc: 2025-11-10 22:53:30
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thôi, đừng gì nữa, chúng thu dọn đồ đạc .” Phòng Nhị Hà nghĩ, trêu thì trốn, cứ lên huyện thành .
Quay đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc, ông mới phát hiện Cao Đại Sơn vẫn còn bên cạnh. Phòng Nhị Hà tức đến hồ đồ, quên mất sự tồn tại của Cao Đại Sơn, lúc vội vàng : “Hôm nay may mà ở đây, cảm ơn đại .”
Cao Đại Sơn lắc đầu: “Không gì, đại thúc. Xem cũng chuyện gì, cứ bận ạ.”
Phòng Nhị Hà thấy nhà đang loạn cả lên, : “Ai, . Hôm nào qua nhà ăn cơm, nhà ở ngay chân núi thôn Phòng gia.”
“Vâng.” Cao Đại Sơn thấy ở đây đang bận, cũng lời khách sáo gì, lúc tới cửa, đầu hỏi: “Cả nhà đại thúc chuẩn lên huyện thành ạ?”
“Ai, đúng , cả nhà tính lên huyện thành ăn. Sau mở cửa ở đây nữa.”
Cao Đại Sơn tiếc nuối gật gật đầu, rời .
Phòng Nhị Hà cũng chỉ huy , dọn đồ đạc lên xe đẩy tay. Bởi vì đồ đạc quá nhiều, nên một dọn hết. Phòng Nhị Hà tính hôm nay hoặc ngày mai sẽ tranh thủ qua đây thêm một chuyến nữa.
Sau khi đồ đạc dọn lên xe, cả nhà ai một lời mà về thôn. Lý thị và Hứa thị cũng mang tâm trạng mất mát về nhà.
Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang thấy cha đem hết đồ đạc về nhà, cũng sững sờ. Tuy rằng hôm qua mới , nhưng hôm nay đột nhiên dọn về hết, vẫn chút quá đột ngột.
Từ sắc mặt của Phòng Nhị Hà và Vương thị, em Phòng Đại Lang cũng đoán phần nào sự việc.
“Cha, hôm nay đến gây sự ạ?” Phòng Đại Lang bước hỏi.
“Ai, đừng nữa, hôm nay bán xong, thì thấy mấy xông quán đập phá đồ đạc.” Vương thị nhắc tới chuyện vẫn còn thấy bất đắc dĩ và chút sợ hãi.
“Cái gì! Lại đến đập phá đồ đạc? Là ai? Lại là nhà họ Chu ?” Phòng Nhị Lang tức giận .
Phòng Nhị Hà thở dài một : “Ai, nhà họ Chu, là của nhà họ Triệu. mà, cũng là vì chuyện của nhà họ Chu mà , hôm qua bọn họ thấy nhà họ Chu đến quán gây sự, nên hôm nay qua đuổi chúng .”
Phòng Đại Lang Phòng Nhị Hà xong, mắt nheo , thật là khinh quá đáng. Cậu thầm thề trong lòng, những kẻ , sẽ bỏ qua.
ngoài miệng , bình tĩnh: “Cha , em gái, họ đập trúng ? Mọi thương ?”
Phòng Ngôn : “Anh cả yên tâm, chúng em đều thương.”
“Ừm, thương là . Nếu họ đến gây sự, chúng cũng cần đến đó nữa, lát nữa con sẽ cùng cha lên huyện thành xem xét.” Phòng Đại Lang điềm tĩnh .
Vương thị nghĩ nghĩ, cau mày: “ mà… Đại Lang, chúng còn mười mấy ngày tiền thuê nhà nữa, lẽ nào cứ thế bỏ qua ?”
Phòng Đại Lang : “Mẹ, ở trấn , chúng bây giờ cần thiết cứng đối cứng với họ, cho nên, chuyện chúng cứ tạm lánh . Chờ về hẵng .”
Phòng Nhị Hà gật đầu: “Ừm, Đại Lang nghĩ giống cha. Tuy hôm qua gã lưu manh nhà họ Chu đến gây sự thành, nhưng hôm nay việc buôn bán cũng ảnh hưởng một chút. Hôm nay nhà họ Triệu đến gây một trận như , việc buôn bán nhà ngày mai còn tệ đến mức nào. Hơn nữa chuyện cửa hàng đây, lẽ nhiều trấn vẫn còn nhớ. Chúng nếu tiếp tục ăn, cũng chắc như . Đến lúc đó còn đề phòng nhà họ Chu và nhà họ Triệu, chi bằng bây giờ cứ dừng . Chúng tranh thủ lên huyện thành xem xét.”
Thu dọn đồ đạc xong, Phòng Nhị Hà, Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Ni ba cùng huyện thành.
Hôm nay huyện thành cảm giác khác hôm qua. Hôm qua tuy cũng là tìm chỗ, nhưng nghĩ đến cửa hàng ở trấn còn hơn mười ngày nữa mới hết hạn, nên vẫn nghĩ cứ từ từ, vội. mà, hôm nay, họ xác định ở trấn nữa, lên huyện thành phát triển, cho nên cũng mang theo chút hương vị ‘liều c.h.ế.t một phen’.
Họ tuy hôm qua quyết định sẽ tìm một sạp hàng ở chợ ngoài thành, nhưng vẫn ôm hy vọng với nội thành. Dù thì mười mấy năm qua, Phòng Nhị Hà vẫn luôn ăn ở cửa hàng trấn, cũng quen với những nơi như .
Bọn họ chủ yếu là xem thử vận may, xem chỗ nào cho thuê nửa năm, hoặc vì lý do gì đó mà tiền thuê nhà rẻ hơn một chút .
Ngoài môi giới hôm qua, họ cũng cố gắng tìm xem môi giới nào khác .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hôm nay Phòng Ngôn cũng khắp sáu hướng, tai tám phương, đây chính là chuyện liên quan đến xu thế phát triển sắp tới của nhà họ, là chuyện quan trọng nhất.
Ba từ bỏ, hết những nơi hôm qua , còn các tiệm để hỏi han, tìm dò la, kết quả là một canh giờ trôi qua, mắt thấy sắp đến giờ cơm trưa, mà vẫn tìm chỗ nào thích hợp.
Phòng Đại Lang đề nghị: “Cha, là ba cha con ăn cơm . Ăn cơm xong qua con phố khác dạo thử.”
Phòng Nhị Hà mặt trời lên cao, hai đứa con mệt lả, gật đầu đồng ý. Vừa mới chuẩn tìm một tiệm bánh bao ăn tạm lót , thì đúng lúc , gọi họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-49-ngau-nhien-gap-duoc-toan-trung.html.]
“Chưởng quỹ!”
Ban đầu ba cha con Phòng Nhị Hà cũng để ý, cho rằng đó gọi . Dù ở huyện thành cũng nhiều chưởng quỹ.
“Ai ai ai, đằng , cái ông…” Toàn Trung nhất thời nhớ tên cửa hàng của nhà Phòng Nhị Hà, mắt thấy cả nhà họ càng càng nhanh, mà thì còn đang mua đồ , đột nhiên linh cơ lóe lên, hô lớn: “Cái nhà bán rau dại , nhà bán rau dại!”
Phòng Ngôn thấy một từ quen thuộc "rau dại", cơ thể theo thói quen đầu về phía phát âm thanh. Kết quả phát hiện, nọ quả nhiên là đang gọi họ. Hơn nữa trông còn quen mặt.
“Ai ai, cô nương nhỏ, gọi cha cô .” Toàn Trung thấy Phòng Ngôn đầu , vui mừng .
Phòng Ngôn thấy nọ quen quen, cũng gọi cha cô gì, cô kéo kéo áo cha: “Cha, đang gọi cha đó. Trông quen mặt lắm.”
Phòng Nhị Hà và Phòng Đại Lang Phòng Ngôn , dừng bước .
Phòng Nhị Hà thấy Toàn Trung đang vẫy tay với , liền : “Chào tiểu ca.”
Toàn Trung thấy đúng là Phòng Nhị Hà, vội : “Chưởng quỹ, đợi một chút, đợi mua xong thứ , việc với ông.”
Phòng Nhị Hà nghĩ, ông cũng đúng lúc chuyện với , thế là liền dẫn Phòng Đại Lang và Phòng Ngôn qua.
Toàn Trung thấy cả nhà Phòng Nhị Hà tới, : “Chưởng quỹ, các vị lên huyện thành gì ?”
“Cái … Lên huyện thành xem xét chút. Nhà chúng tính ở huyện thành tìm một chỗ bán đồ ăn. tiểu ca, thiếu gia nhà mà mua đồ ăn, lẽ đến chợ trấn tìm cửa hàng nhà .” Phòng Nhị Hà cứ nghĩ Toàn Trung đang lo lắng chuyện . Cậu tiểu ca ngày nào cũng chạy lên trấn mua ít đồ ăn, cho nên cũng quen ông.
“Thật ? Nhà các vị bán ở trấn nữa ? Hay là định mở chi nhánh?” Toàn Trung nghĩ nghĩ thăm dò.
“Không mở chi nhánh, chúng bán ở trấn nữa, mà lên huyện thành bán.” Phòng Nhị Hà .
Toàn Trung gật gật đầu: “Vậy thì quá .”
“Ồ?” Phòng Nhị Hà thấy vẻ mặt của , hiểu tại vui.
“Chưởng quỹ, giấu gì ông, nhà chúng ở ngay huyện thành, , cần sáng sớm chạy xa như lên trấn mua đồ nữa. Đây là chuyện quá ?” Toàn Trung vui vẻ .
Phòng Nhị Hà vị khách vẫn thể giữ , cũng vô cùng vui vẻ, kích động : “Vậy thì , thì .”
“ mà, chưởng quỹ, cửa hàng nhà các vị mở ở ?” Toàn Trung do dự hỏi.
Nhắc tới chuyện , mặt Phòng Nhị Hà hiện lên một tia sầu não: “Nhà chúng còn nghĩ xong sẽ mở ở , vẫn đang tìm, cũng thể là sẽ chợ bày sạp bán.”
“Bày sạp bán? Nhà các vị còn bán cả bánh bao , nếu bày sạp thì bán bánh bao kiểu gì?” Toàn Trung thắc mắc.
Phòng Ngôn Toàn Trung , cảm thấy chút kỳ lạ, hình như hỏi kỹ. mà, cô cũng cảm thấy ác ý gì.
Phòng Nhị Hà thật thà : “Nếu là bày sạp, thì bánh bao màn thầu tạm thời bán. Chờ cửa hàng hẵng bán.”
“Ồ, là .” Toàn Trung xong, tròng mắt xoay chuyển, nghĩ đến mục đích hôm nay ngoài, liền : “Chưởng quỹ, bâyBây giờ các vị định ?”
“Định ăn cơm, lát nữa tìm xem.”
Nói thật, tuy Phòng Nhị Hà buôn bán nhiều năm, nhưng bây giờ một hỏi tới hỏi lui như , ông vẫn cảm thấy chút hổ và tự nhiên. Đặc biệt là, bọn họ là vì tiền nên mới thuê cửa hàng .
“Ồ ồ, là . Ông xem, nãy giờ mải chuyện với chưởng quỹ, thật là thiếu gia nhà việc tìm ông. Không các vị định ăn cơm? về nhà bẩm báo với thiếu gia một tiếng, lát nữa các vị gặp mặt một chút ?” Toàn Trung Phòng Nhị Hà .
“Hả? Thiếu gia nhà tìm ?” Phòng Nhị Hà chút kinh ngạc, dường như hiểu quan hệ gì với thiếu gia nhà .
Toàn Trung gật đầu: “ , đại thiếu gia nhà việc tìm ông. Không lát nữa tiện ?”
Phòng Nhị Hà nghĩ cũng gì tiện, liền nhận lời.