Qua năm , Phòng Lâm Phòng Nhị Hà sắp xếp cửa hàng ở huyện thành học việc. Đương nhiên, đối với cháu trai , Phòng Nhị Hà sẽ để học việc mãi. Người trẻ tuổi mới bắt đầu việc, vẫn là nên từ những việc cơ bản thì hơn.
Chờ Phòng Lâm học hỏi từ chưởng quỹ, khẳng định sẽ để tự đảm đương một mảng. Dù cũng đều là một nhà.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Qua năm, Phòng Nhị Hà bắt đầu liên hệ tiêu cục để vận chuyển rượu nho lên kinh thành. Hai vạn cân rượu nho đều vận chuyển đến trang viên ở ngoại ô kinh thành, chỉ riêng tiền vận chuyển tốn mấy trăm lạng bạc. Số rượu còn sẽ đưa đến lục tục . Chờ đến khi tất cả rượu nho vận chuyển gần xong, cả nhà Phòng Nhị Hà cũng lên đường đến kinh thành.
Trang viên ở ngoại ô kinh thành hiện giờ là một dãy nhà lều lớn màu trắng. Mở cửa , bên trong ấm áp dễ chịu, phảng phất như cùng một mùa với bên ngoài. Rau dại cũng mọc , xanh mơn mởn, trông thích mắt.
Đất ở đây còn là đất cũ. Từ khi Phòng Đại Lang đỗ Trạng Nguyên, lúc Phòng Nhị Hà và Phòng Ngôn trở về nhà, liền cho vận chuyển một ít đất trong nhà lên đây. Hiện giờ qua mấy tháng thích nghi, cây cối sớm mọc .
Lý Đại Hòe nay vẫn luôn chăm sóc mảnh đất , kỳ thực cũng hiểu lắm tại chủ nhà bỏ một tiền lớn như để nhà lều, nhà lều trồng thứ gì đáng giá, mà trồng rau dại mọc hoang. Đó cũng là vì ông vẫn luôn ở kinh thành, từng thấy qua việc ăn của nhà Phòng Ngôn ở trấn , huyện thành phủ thành. Nếu thấy qua, tuyệt đối sẽ cảm thấy lãng phí như .
Bất quá, thật, rau dại mà chủ nhà trồng đúng là ngon hơn rau bên ngoài.
Công việc chuẩn khi khai trương còn nhiều, Phòng Ngôn bận đến xoay mòng mòng. Kinh thành là chân thiên tử, bọn họ hành sự cũng càng thêm cẩn thận.
Tiêu Như Ngọc chuyện , cũng Tiêu phu nhân ngầm đồng ý, cùng Phòng Ngôn lo liệu một việc khai trương. Ban đầu lúc thấy Phòng Đại Lang, Tiêu Như Ngọc còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng dần dần, gặp nhiều thì cũng quen.
Tiêu Như Ngọc càng việc cùng Phòng Ngôn, càng cảm thấy nàng là một cô nương đơn giản. Tính sổ, kiểm kê, những việc nàng thoăn thoắt. Chuyện khai trương bận rộn như , nhưng tay nàng đều trở nên gọn gàng ngăn nắp. Hơn nữa, đám hạ nhân đều vô cùng lời nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-472.html.]
Điều cho Tiêu Như Ngọc càng thêm tò mò.
Buổi chiều trở tướng quân phủ, Tiêu phu nhân hỏi thăm về công việc khai trương của nhà họ Phòng, Tiêu Như Ngọc : “Cũng con ảo giác , con cứ cảm thấy việc ăn nhà bọn họ hình như là do Ngôn tỷ nhi chủ.”
Tiêu phu nhân như thể lầm, hỏi : “Con ai?”
Tiêu Như Ngọc mím môi, : “Có lẽ là con lầm. Ngôn tỷ nhi năm nay mới mười ba tuổi, thể lo liệu hết việc ăn trong nhà .”
Tiêu phu nhân lúc mới rõ: “Ngôn tỷ nhi chủ?”
Nghĩ nghĩ, Tiêu Như Ngọc cảm thấy đúng là Ngôn tỷ nhi chủ, bèn : “ , con cảm thấy là Ngôn tỷ nhi chủ. Con thấy Phòng thúc và Phòng thẩm cũng quản sự nhiều, ngay cả, ừm, Phòng... Phòng hàn lâm cũng giống như để tâm đến chuyện buôn bán của cửa hàng lắm.”
Tiêu phu nhân con gái xong, phản ứng đầu tiên cũng là tin. bà vội vàng phủ định, mà nghĩ ngợi về tiểu cô nương Phòng Ngôn . Càng nghĩ càng cảm thấy sự thông tuệ của Phòng Ngôn giống một tiểu cô nương bình thường. Bất quá, nếu nàng mới là chưởng quản cửa hàng trong nhà, khoa trương ?
“Con kỳ thực nhà họ Phòng nghèo như lời đồn ở kinh thành ?” Tiêu phu nhân con gái hỏi.
Tiêu Như Ngọc xong sững sờ: “Không ạ. Bất quá, con chuyện đó, chỉ cần thể gả cho Phòng hàn lâm là .”
Tiêu phu nhân gật đầu: “Ừm, xem lễ vật lúc họ đến ăn hỏi là . Hơn nữa, hỏi thăm, nhà bọn họ mấy mảnh đất ở ngoại ô kinh thành. Cửa hàng ở phủ thành một năm cũng kiếm ít tiền. Ước chừng một năm thể thu mấy vạn lạng bạc. Nói chừng còn kiếm nhiều hơn nhà chúng một năm.”