Phòng Ngôn gật gật đầu.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Đồng Cẩm Nguyên trở trong phủ liền đem bánh bao đưa tới phòng chính.
Giang thị bánh bao, : “Đây là bánh bao của Dã Vị Quán , xem hôm nay thể ăn thêm mấy cái.”
Đồng Cẩm Nguyên mím môi, gì.
Tuy con trai , nhưng Giang thị cũng tâm trạng của , liền : “Ta Phòng nhị tiểu thư cũng tới? Con mời con bé đến nhà chơi ?”
Đồng Cẩm Nguyên ho một tiếng: “Không hợp lễ.”
Giang thị thuận miệng: “Cũng , chờ hôm nào con bé đến phủ thành, đến lúc đó mời họ qua.”
Đồng Cẩm Nguyên hiếm khi “Ừm” một tiếng.
Giang thị xong mới nghi ngờ lầm , tay dừng giữa trung. Bà chỉ là quen thói trêu chọc con trai cứng như khúc gỗ một chút, ngờ nhận câu trả lời như . Câu trả lời đến quá đột ngột, bà nhất thời phản ứng kịp.
Một lúc lâu , bà mới nén kích động, hỏi: “Cẩm Nguyên, con chắc chứ?”
Đồng Cẩm Nguyên nghiêm túc: “Trước đây là nhi tử hiểu chuyện, khiến mẫu lo lắng. , nhi tử quyết định.”
Lần , đến lượt Giang thị nghi hoặc, hỏi: “Không con mệnh khắc thê, sợ hại con gái nhà ?”
Đồng Cẩm Nguyên kiên định: “Con sẽ bảo vệ cho nàng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-431.html.]
Nói xong, Đồng Cẩm Nguyên mím môi, bổ sung một câu: “Chờ sang năm đính hôn, chắc là sẽ việc gì.”
Giang thị thở phào một thật dài, khóe mắt cũng chút ươn ướt: “Cẩm Nguyên, con nghĩ như là . Con gì mệnh khắc thê, đó đều là do mấy kẻ nhiều chuyện đồn thổi. Nhà họ Lưu và nhà họ Trương cũng là sợ truyền ngoài thanh danh , nên mới hùa theo khác đồn bậy về nhà . Thật là lũ lòng lang sói. Độ Pháp đại sư cũng , con là mệnh cách như . Chờ đến sang năm là con thể cưới vợ. Năm nay Ngôn tỷ nhi cũng còn nhỏ, chờ sang năm mười ba tuổi là . Đến lúc đó khẳng định sẽ vấn đề gì.”
Đồng Cẩm Nguyên mẫu , gật đầu “Ừm” một tiếng.
Chờ đến tối Đồng Dần Chính trở về, Giang thị liền báo tin cho ông. Đồng Dần Chính tin cũng vô cùng vui vẻ. Con trai năm nay mười chín tuổi mà còn đính hôn, bên ngoài lời đồn như , nếu chuyện thật sự thành, ông cũng cần cảm thấy kém khác, dám ngẩng đầu trong đám đông nữa.
Hiện giờ, chuyện hôn sự của con trai thật sự ông phiền não.
Bất quá, vui thì vui thật, nhưng Đồng Dần Chính cũng bày tỏ sự nghi ngờ của : “Bên Cẩm Nguyên nhà chúng thì đồng ý , nhưng thái độ của nhà họ Phòng thế nào bà ? Đừng để là con trai chúng đơn phương để ý Phòng nhị tiểu thư, lỡ như nhà họ Phòng chê nó lớn tuổi, chê cái tiếng tăm của nó thì ?”
Bị chồng , Giang thị cũng nảy sinh nghi ngờ, bà nhíu mày: “Chắc là , nhà họ Phòng trông giống hạng đó.”
Đồng Dần Chính thở dài: “Chẳng lẽ những đây từ chối nhà chúng trông giống hạng đó lắm ? Kẻ cũng chữ 'kẻ ' lên mặt. Biết trong lòng cũng để ý thì .”
Nói xong, tâm trạng vui vẻ của Đồng Dần Chính liền tan biến còn sót chút gì.
Giang thị cũng rơi sầu lo, một lát , bà : “Ông xem, nếu Phòng nhị tiểu thư cũng thích Cẩm Nguyên nhà chúng thì ?”
Đồng Dần Chính liếc vợ : “Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự là 'cha đặt con đó'. Cho dù Phòng nhị tiểu thư thích Cẩm Nguyên nhà , cha con bé đồng ý thì cũng vô dụng.”
Giang thị nghĩ đến chuyện bà ngóng , càng nghĩ càng thấy là khả năng, bèn : “Ta thấy chắc. Hôm Phòng đại tiểu thư thành , Phòng đại tiểu thư và Cao bách hộ là thanh mai trúc mã, hai họ ưng ý . Nhà họ Phòng lúc đó giàu bao, Cao bách hộ vẫn còn là thợ săn, trong nhà nhà cửa đất đai, mà nhà họ Phòng vẫn ưng thuận. Đây khẳng định là nguyên nhân từ chính Phòng đại tiểu thư, cho nên mới chờ đợi ba năm.”