Phòng Ngôn níu lấy cánh tay Vương thị: “Tuyệt quá ơi, con thích màu vàng nhạt , nhớ dùng màu may cho con một bộ là . Con còn đang lớn, may một bộ thôi. Cấp cho đại tỷ may thêm mấy bộ, mỗi màu một bộ, dù vải cũng nhiều, đủ dùng mà.”
Phòng Đại Ni : “Ta may nhiều gì.”
Vương thị : “Mẹ thiên vị , cho hai chị em con mỗi một màu, may một bộ, xem vải vẫn còn dư nhiều.”
Phòng Ngôn và Phòng Đại Ni , đều vui vẻ rộ lên. Không nữ hài tử nào mà thích quần áo mới tươi sáng, đặc biệt là chất vải trông còn .
Xem xong đồ vật trong kho, họ phân loại những thứ đặt đúng chỗ, và bảo hạ nhân dọn dẹp những thứ thể dùng ngay .
Lúc , Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang đang ở trong thư phòng.
Phòng Đại Lang : “Nhị Lang, tính toán gì ? Về phương diện khoa cử, bản nghĩ thế nào? Nếu ý tưởng gì thì thể với đại ca một tiếng. Nếu sách nữa, hoặc chuyện khác, cũng với đại ca.”
Phòng Nhị Lang thể cảm nhận đại ca lời thật lòng, nghĩ nghĩ : “Đại ca, thật, ban đầu thực sự thích sách. Lúc nhỏ thấy cha mấy món đồ, vô cùng tò mò, cũng tự tay thử. Cảm thấy một thợ mộc cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-327.html.]
Nhớ chuyện lúc nhỏ, khóe miệng Phòng Nhị Lang nở nụ .
“Sau , tiểu khỏi bệnh, cha bắt đầu lên trấn, lên huyện thành mở tiệm. Khi đó, liền nghĩ, dù sách giỏi, chắc chắn sẽ con đường quan. Mà sách , thì kế thừa gia nghiệp của nhà . Ta kiếm tiền, quan. Hai hỗ trợ lẫn , thật bao. Mãi cho đến , phát hiện, kỳ thực cũng thiên phú kinh doanh. Đừng là cha, ngay cả tiểu cũng bằng.”
Nói đến đây, Phòng Nhị Lang thở dài.
“Sau đó liền bắt đầu chuyên tâm sách. Ta kinh doanh thành, mà sách cũng xong. Nếu , chẳng là kẻ vô dụng, bản lĩnh gì . Không ngờ cố gắng một thời gian, thật sự thi đỗ tú tài. Khi đó thật sự vui. Dần dần, cảm nhận lợi ích của việc tú tài. Không chỉ miễn thuế má, mà gặp quan cũng cần quỳ lạy. Đi đến cũng tôn kính. Nói thật, ban đầu thực sự chút giữ . Tuy ngoài miệng học hành chăm chỉ, cũng sách, nhưng để tâm. Ta vẫn khó tránh khỏi chút đắc ý.”
Phòng Đại Lang yên lặng lắng Phòng Nhị Lang , hề phê bình , cũng đưa cái của .
Phòng Nhị Lang liếc đại ca, tiếp: “Chờ đến khi bắt đầu vùi đầu sách vở, mới phát hiện thi cử nhân thật sự khó. Để thi đỗ cử nhân, mỗi ngày sách quên cả ngày đêm. Thế nhưng, nhiều vấn đề vẫn hiểu rõ. Lúc mới nhận đây sai lầm thái quá. Càng hiểu càng nôn nóng. Cứ như một thời gian, trải qua sự nhắc nhở của tiểu , mới nhận tự nhốt trong một cái lồng. Sau đó chậm rãi tâm sự với Ngô tú tài, đến tộc học giảng, mới dần hòa hoãn cảm xúc căng thẳng đó.”
Nói xong những tâm tư , Phòng Nhị Lang nghiêm túc Phòng Đại Lang: “Cho nên, đại ca, vẫn tiếp tục sách. Ta thi đỗ cử nhân giống như . Ta tuy chuyện thể sẽ khó, nhưng vẫn thử một .”
Phòng Đại Lang nhất thời gì, đang suy nghĩ điều gì. Hồi lâu , Phòng Đại Lang mới mở miệng: “Nhị Lang, bất kể sách là vì cái gì, nhưng nhất định nhớ kỹ là chuyên tâm. Hiện giờ nhà cuộc sống , cũng nhiều tiền dư, cần chúng vất vả vì kế sinh nhai. Càng như , càng giữ vững bản tâm sách của . Hiện giờ cũng còn nhỏ, xác định mục tiêu thì đừng đổi. Đại ca cũng ủng hộ tiếp tục sách, sống ở đời, chỉ cần nắm giữ quyền lực mới thể khác bắt nạt.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.