Phòng Ngôn thấy tiếng Đồng Cẩm Nguyên, thu suy nghĩ, : “Không . Ta thấy các thợ thủ công , còn hơn cả trong tưởng tượng của . Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, tuy máy móc hỗ trợ, nhưng lâu, vẫn sẽ mệt. Vẫn đến mức tiết kiệm sức lực và thời gian hơn nữa.”
Đồng Cẩm Nguyên ngờ trong lòng Phòng Ngôn suy nghĩ như , một thứ mà trong mắt đời là vô cùng mỹ, vô cùng thần kỳ, mà trong mắt nàng vẫn là hảo, cần cải tiến.
Nghĩ đến đây, lên tiếng an ủi: “Ngôn tỷ nhi, thể vật như , đối với dân chúng mà là một chuyện vô cùng vui sướng . Cô thấy bộ dạng vui vẻ của , điều đó chứng tỏ hài lòng với cái máy của cô. Cô cần yêu cầu bản quá cao.”
Phòng Ngôn lời khuyên giải của Đồng Cẩm Nguyên, thở dài một tiếng, những thứ tự động hóa , nàng thật sự bất lực, thể nghĩ vật cũng hao tâm tổn sức . Còn về điện, vẫn là nên giao cho các nhà khoa học dũng cảm . Nghĩ đến đây, nàng : “Ừm, . Nếu thích như , chắc chắn thứ sẽ bán chạy. Đồng đại ca, đến lúc đó thể phiền các để cho nhà hai cái ? Ruộng nhà cũng nhiều lắm.”
Đồng Cẩm Nguyên yêu cầu của Phòng Ngôn, gật đầu: “Việc gì mà . Đương nhiên là , xong, sẽ cho hạ nhân mang mấy cái qua cho các cô .”
Phòng Ngôn : “Đa tạ Đồng đại ca.”
Một lát , Phòng Ngôn và Phòng Nhị Lang trở về tiệm.
Phòng Nhị Hà thấy hai về, hỏi: “Sao , đồ vật xong ?”
Phòng Ngôn : “Làm xong ạ.”
Phòng Nhị Lang : “Con mới thử xong, đúng là dễ dùng, đơn giản hơn nhiều so với cách bóc hạt ngô đây của chúng .”
Nói đến đây, nghĩ đến phát minh cái máy đang ở ngay bên cạnh, liền sang Phòng Ngôn với vẻ mặt thán phục: “Cũng đầu óc tiểu nghĩ gì, thứ thần kỳ như mà cũng nghĩ .”
Phòng Ngôn Phòng Nhị Lang, : “Nhị ca, trong đầu còn thứ thần kỳ hơn nữa kìa, cứ chờ xem.”
Phòng Nhị Lang nghiêm túc gật đầu: “Ừm, nhị ca chờ phát minh sáng tạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-317.html.]
Vài ngày nữa là đến vụ thu hoạch, lúc thu hoạch Phòng Nhị Hà nhất định về nhà. Chỉ ý kiến của mấy đứa con trai thế nào. Ông hỏi qua, Phòng Đại Lang, Phòng Nhị Lang và cả Ngô tú tài đều về nhà.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Mọi thống nhất ý kiến, chiều hôm , khi dặn dò Hồ Bình Thuận xong xuôi, đoàn Phòng Nhị Hà liền trở về thôn.
Phòng thị tộc học hôm nay cũng nghỉ, Phòng Ngôn nhân lúc trời tối liền ghé qua xem thử, học sinh đều về hết, chỉ còn Hà Hoa và Trương Thư Bình ở .
Hà Hoa bây giờ m.a.n.g t.h.a.i hơn năm tháng, bụng lộ rõ. Hai họ đang ở trong phòng học, chụm đầu gì. Nghe thấy tiếng động, cả hai đều .
“Tỷ Hà Hoa, tỷ phu.”
Hà Hoa : “Ngôn tỷ nhi, các em về .”
Phòng Ngôn : “ , mới về, em qua xem một chút. Tỷ Hà Hoa, tỷ bụng lớn mà vẫn dạy, mệt , tìm san sẻ bớt tiết học ?”
Hà Hoa Phòng Ngôn , vội vàng: “Ta mệt chút nào, việc là gì. Phụ nữ trong thôn khi sinh còn đồng việc kìa, đây cần xuống ruộng, nhàn rỗi lắm.”
Phòng Ngôn xong, gật gật đầu, nghĩ đến kiếp nhiều cũng việc đến sát ngày dự sinh mới nghỉ, nàng : “Ừm, thì , nếu mệt thì cứ với một tiếng, đến lúc đó sẽ sắp xếp .”
Nói chuyện vài câu, Phòng Ngôn liền rời .
Khi vòng qua bên cạnh, cửa sổ đang mở, Phòng Ngôn thấy Hà Hoa đang Trương Thư Bình với vẻ mặt hạnh phúc. Trương Thư Bình thì cúi đầu, cẩn thận xoa bụng Hà Hoa. Tuy cây ve vẫn còn kêu râm ran, nhưng cảnh tượng lúc , Phòng Ngôn chỉ nghĩ đến một cụm từ: Năm tháng tĩnh lặng.
Có thể thấy, duyên phận giữa với thật sự kỳ diệu.