Câu cuối cùng của Phòng Đại Lang đột nhiên thức tỉnh Tôn Bác vẫn còn đang mờ mịt, sững sờ một chút, dậy : “Đa tạ Tu Trúc , chuyện với một buổi, thật là hơn cả mười năm sách.”
Phòng Đại Lang cũng lên chắp tay: “Khách sáo .”
Giữa trưa, Tôn Bác giữ Phòng Đại Lang ở dùng cơm. Đây cũng là đầu tiên Tôn gia lão phu nhân thấy Phòng Đại Lang, quả nhiên còn xuất chúng hơn cả trong tưởng tượng của bà.
Hơn nữa, Phòng Đại Lang còn tặng hai cân rượu nho mà con trai bà hết lời khen ngợi. Tôn lão phu nhân , thứ là Phòng gia biếu bà. , đồ quý trọng như bà nỡ uống.
Tình cảnh của cháu trai ở kinh thành bà cũng , hạ nhân sớm bẩm báo cho bà, cháu trai , bà cũng đành giả vờ như . Bà cũng từng nghĩ đến việc bảo cháu trai cứ học ở huyện học, cần đến kinh thành. dáng vẻ quyết chí vươn lên của cháu, những lời đó bà tài nào .
Nhẫn một chút , ráng nhẫn thêm mấy năm nữa, nhẫn đến khi cháu trai thi đỗ tiến sĩ, thụ quan là . Dù thi đỗ, cũng thể về nhà dạy học.
Tình cảnh của cháu trai khó khăn như , bà cũng nghĩ chút biện pháp. Ngoài việc gửi lên kinh thành một ít vật phẩm quý giá, bà còn bảo cháu trai mang theo chỗ rượu nho . Người con trai thứ hai của bà cũng từng , thứ là một vật phẩm .
Tôn Bác cảm thấy thật vô dụng.
Chờ Phòng Đại Lang , Tôn gia lão phu nhân liền sắp xếp lễ đáp tạ cho Phòng gia.
Ngày hôm , nhà Phòng Nhị Hà liền nhận một ít giấy mực bút nghiên loại nhất. Phòng Ngôn thầm cảm thán lão phu nhân thật cách đối nhân xử thế. Tặng đồ cũng tinh tế, tuy nhà Phòng Ngôn tiền, cũng ngấm ngầm xu hướng trở thành nhà giàu mới nổi, nhưng Tôn gia hề hạ công phu ở phương diện , mà tặng giấy mực bút nghiên vô cùng tao nhã.
Không quá mấy ngày, Tôn Bác lên kinh thành sách. Lần trở về, ngoài việc về nhà thăm tổ mẫu, thăm Phòng Đại Lang, còn mua một ít đồ hộp trái cây mang theo. Chỗ mang sắp ăn hết , hiện giờ bánh bao rau dại, cũng chỉ thể ăn đồ hộp. Cũng may hiệu quả của đồ hộp kém bánh bao là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-294.html.]
Mang theo hơn hai mươi bình đồ hộp, Tôn Bác rời huyện thành, về phía kinh thành. Lần tiếp theo trở về, phỏng chừng là lúc ăn Tết.
Tôn Bác âm thầm thề, sang năm nhất định thi đỗ cử nhân.
Ngoài rượu nho ủ từ nho nhà trồng, rượu ủ từ nho mua bên ngoài năm nay đều Phòng Ngôn mang tiệm bán. Loại rượu Phòng Ngôn thêm bất cứ thứ gì, hương vị tự nhiên bằng rượu nho trong hầm rượu ở nhà. Bởi cũng cần lo lắng thứ quá , chưởng quỹ trong tiệm là nhà , mà chỉ là mua về từ Tây Vực.
Dù nhiều ở huyện thành đều quan hệ giữa nhà họ và Trịnh gia, mà Trịnh Kiệt Minh cũng thường mang một ít đồ vật từ quan ngoại về, nên cũng khiến ai nghi ngờ.
Chờ đến cuối tháng mười, rượu nho bán một trăm văn một cân, Phòng Ngôn tổng cộng ủ hơn một ngàn cân rượu nho.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn tính toán một hồi, thở dài thườn thượt. Mệt sống mệt c.h.ế.t bấy lâu nay, mà chỉ kiếm lời đến một trăm lượng bạc? Còn bằng thu nhập năm ngày của tiệm ở phủ thành. Thậm chí bằng tiền bán đồ hộp. Lỗ quá, đúng là lỗ to. Sau nàng tuyệt đối như nữa, nàng giữ bộ rượu nho ủ , chờ đợi tăng giá trị.
Phòng Nhị Hà vẻ mặt vui của Phòng Ngôn, bất đắc dĩ lắc đầu. Một trăm lượng bạc là nhiều, đủ cho cả thôn bọn họ ăn trong mấy tháng .
“Ngôn tỷ nhi, sang năm kiếm thêm ít tiền ?” Phòng Nhị Hà hỏi.
Phòng Ngôn : “Đương nhiên là ạ, cha, cách gì ?”
Phòng Nhị Hà xoa xoa chòm râu nhỏ mới để, : “Không con sớm nhắm ngọn núi bên cạnh nhà , cha tính tìm thôn trưởng hỏi một câu, xem ngọn núi bán như thế nào.”