Người ở phủ thành rõ ràng là thiếu tiền hơn ở huyện thành, tương đối hưởng thụ. Bánh bao tuy đắt hơn màn thầu một chút, nhưng hương vị cũng ngon hơn. Huống hồ, hai ba cái bánh bao cũng chẳng tốn kém bao nhiêu, như còn rẻ hơn quán ăn nhiều.
Tới sáng ngày thứ ba, Cẩu Thặng tìm mấy đứa trẻ , giao phó công việc y như ngày hôm . Vốn dĩ chỉ tặng "chỉ quả" ba ngày, nhưng Phòng Nhị Hà thấy hiệu quả tệ, nên ngày thứ tư họ vẫn tiếp tục tặng.
Ba ngày trôi qua, tiệm của nhà Phòng Ngôn kiếm lời bảy tám mươi lượng bạc.
Mấy ngày nay Phòng Nhị Hà phấn khích đến mức chút mất ngủ, nghĩ đến đây một ngày chỉ kiếm mười mấy văn tiền, một tháng đến một lượng bạc, nghĩ đến bây giờ, quả thực như đang mơ. Ông từng nghĩ cũng thể kiếm nhiều tiền như , nhà bọn họ dường như đang tiến tới con đường trở thành phú hộ. Buổi tối ông cùng Vương thị ôn nghèo kể khổ, lải nhải mãi mới ngủ , sáng hôm dậy muộn hơn lệ thường.
Sau khi thức dậy, ông phát hiện Hồ Bình Thuận sớm mở cửa đón khách, và các đầu bếp nữ trong bếp cũng bắt đầu gói bánh bao và màn thầu. Vương thị nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong, liền bếp bắt đầu chỉ huy .
Lưu chưởng quỹ ở tiệm đối diện sáng sớm tới ăn, vì ông phát hiện loại rau dại quả thực chút kỳ diệu, ăn cảm thấy khoan khoái, buổi sáng ăn hiệu quả càng .
Tuy từ ngày thứ tư giá cả tăng lên, nhưng lượng khách hề giảm.
Bởi vì Phòng Ngôn bảo Cẩu Thặng tìm mấy đứa trẻ , tuy bây giờ phát "chỉ quả" nữa, nhưng việc quảng cáo tuyên truyền vẫn cần thiết. Mỗi ngày trả cho chúng 50 văn tiền, để chúng khắp các phố phường ngõ hẻm rao hàng trong vòng một tháng.
“Phố Xuân Minh mới mở một tiệm mì phở, tên là Dã Vị Quán, bánh bao chay bốn văn tiền, bánh bao thịt năm văn tiền, thơm ngọt, ăn ngon. Hơn nữa ăn xong tinh thần sảng khoái. Mau xem, mau xem nào…”
Chờ đến khi Phòng Đại Lang trở về, tiệm bánh bao khai trương gần nửa tháng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-289.html.]
Vương thị như thường lệ quan tâm đến chuyện ăn mặc hàng ngày của Phòng Đại Lang.
Thực mỗi ngày tiểu nhị trong tiệm đều sẽ mang thức ăn đến cho Phòng Đại Lang, Vương thị đôi khi yên tâm cũng sẽ theo. Phòng Ngôn và Phòng Đại Lang đều kiên trì đưa thức ăn mỗi ngày, là vì họ bí mật về thức ăn của nhà . Tuy trong cơ thể Phòng Đại Lang uống ít linh tuyền, ăn đồ ăn tẩm bổ bằng linh tuyền cũng còn hiệu quả thần kỳ như nữa, nhưng Phòng Đại Lang quen mỗi ngày đều ăn một ít.
Phòng Đại Lang thấy việc ăn của tiệm quả nhiên như lời Phòng Nhị Hà , ông cũng an tâm . Bọn họ mới đến, tuy đối diện tiệm gạo của Đồng gia, nhưng vẫn khỏi chút lo lắng.
Lúc tận mắt thấy , mới thể yên tâm.
Sau khi ở phủ thành thêm nửa tháng, Phòng Nhị Hà giao việc ăn ở đây cho Hồ Bình Thuận, cả nhà liền trở về thôn.
Việc đầu tiên Phòng Ngôn khi về đến nhà là bảo Phòng Đại mau chóng tìm mua nho cho nàng, tìm vài gương mặt lạ mua, nàng hiện tại định để rượu nho là do nàng , nhà họ bây giờ vẫn thể bảo đảm giữ bí phương .
Vì thế, nàng rượu nho là mang về từ Tây Vực.
Lúc đang là mùa nho chín, Phòng Đại chỉ trong một ngày kiếm về cho Phòng Ngôn hơn 100 cân nho.
Phòng Ngôn bảo đám hạ nhân trong nhà phụ giúp công đoạn sơ chế. Những bước mấu chốt đó, đều do một nàng, Phòng Đại Ni, Vương thị và Phòng Nhị Hà thành.
Lúc , học đường trong thôn sắp xây xong, ở cửa dựng một tấm bia đá lớn, tấm bia chia ba cột, lượt là: Bảng Tú tài, Bảng Cử nhân và Bảng Tiến sĩ. Người đầu tiên Bảng Tú tài tên là Phòng Đại Lang, thứ hai là Phòng Nhị Lang, ngoài hai thì còn ai khác. Còn hai tấm bảng , hiện tại vẫn còn trống .