Các quan sai cũng , báo tin vui là một việc , đều thích chuyện . Bởi vì chủ nhà sẽ cho tiền thưởng. Bọn họ mới uống , liền nhà Phòng Nhị Hà là hiểu chuyện. Nếu gặp hiểu chuyện, ngươi cũng chỉ thể tự nhận xui xẻo. Lót tay túi tiền, sờ sờ hình dạng, các quan sai cũng đều bên trong là vật gì, ý mặt cũng càng đậm hơn.
Chờ các quan sai , Phòng Nhị Hà ở cửa gặp thôn trưởng và đám cùng. Tiễn quan sai , Phòng Nhị Hà đón nhóm .
Lão nhân bối phận cao nhất trong thôn Phòng gia hiện giờ 69 tuổi, thuộc hàng cao壽 nổi tiếng gần xa. Ông dùng đôi tay già nua cầm lấy tay Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang, nước mắt già lưng tròng.
“Tốt, , .” Hồi lâu, mới ba chữ “” . Phòng Đại Lang cũng nắm lấy tay lão nhân, đỡ lão nhân xuống ghế . Lão nhân nỡ buông tay Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang, : “Ta đây cũng mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của Phòng gia chúng . Các cháu như , , .”
Phòng Đại Lang liếc Phòng Ất, Phòng Ất mắt đưa qua một cái khăn tay. Phòng Đại Lang để lão nhân lau nước mắt. Chờ lão nhân cảm xúc bình tĩnh trở , Phòng Minh Sinh : “Thôn chúng nhiều năm một tú tài nào. Từ khi Phòng gia chúng dời đến nơi , còn từng một tú tài nào. Vẫn là Huyền ca nhi và Tề ca nhi tranh đua a!” Lão nhân : “Minh Sinh, hôm nay chúng mở từ đường để an ủi tổ tông.” Phòng Minh Sinh : “Ai, nhớ kỹ , Lục gia gia.”
“Thật ngờ, còn thể chờ đến ngày .” Lão nhân , lau nước mắt. Một đám đang chuyện, nhà cũ nhận tin tức cũng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-268.html.]
Bọn họ báo tin vui đến nhà Phòng Nhị Hà, cho nên ở nhà chờ lâu. Kết quả, cũng chờ quan sai báo tin vui. Bọn họ trong lòng cũng hiểu, đại khái Phong ca nhi năm nay thi đậu. Tuy rằng Phong ca nhi thi đậu, nhưng Huyền ca nhi và Tề ca nhi thi đậu, phỏng chừng trong thôn sớm qua đó, Phòng Thiết Trụ và Cao thị thu dọn một phen đến nhà cũ. Phòng Đại Hà tuy rằng trong lòng thoải mái nhưng vẫn theo.
Phòng Phong thấy Trần thị đang yên lặng , : “Nương, ngài cũng đừng , đều do nhi tử cố gắng, nếu nhi tử quen Tôn thiếu gia, Vương thiếu gia nào đó, sớm thi đậu tú tài .” Phòng Phong lúc vẫn cảm thấy là do kỹ năng của bằng , ngày thường hảo hảo ôn tập, thế mà vẫn cảm thấy là do Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Lang quen , cho nên mới thể thi đậu tú tài.
Trần thị con trai , cũng con trai cho suy nghĩ lệch lạc, lóc : “Cậu con tìm tư thục cho con vẫn là . Phong ca nhi, chúng vẫn là nên tìm nhị phòng , cầu xin bọn họ, bảo bọn họ cầu Tôn thiếu gia một chút, cho con cũng học ở thư viện Sương Sơn.”
Phòng Phong châm chọc : “Nương, ngài còn cầu nhà nhị thúc ? Nhà bọn họ hiện giờ xưa bằng nay, còn thể coi trọng chúng ?” Trần thị càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ của , : “Mặc kệ bọn họ coi trọng , chúng đều một tiếng. Bọn họ đừng hòng cứ như là xong.”
Nói tới đây, trong lòng Trần thị cũng chút nảy sinh độc ác. Bà cũng tin, mặt nhiều như , mặt trong thôn, nhà bọn họ dám cự tuyệt bọn họ? Nếu thật sự dám, cũng đừng trách bà nể mặt mũi thích. Con trai bà sống , bọn họ cũng đừng hòng sống .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lại dựa bản lĩnh thật sự mà thi đậu, lợi hại cái gì chứ? Trước rõ ràng là con trai bà học hành giỏi nhất, hiện giờ thế mà biến thành khác? Chẳng là quá buồn ! Cả nhà đó đều là đồ vụng về! Hơn nữa, bọn họ đều là một thôn, đều họ Phòng, bà đưa yêu cầu như , chừng trong thôn còn trách nhị phòng điều. Thi đậu thêm một tú tài, cũng là chuyện vẻ vang cho thôn.