“Cho nên, ngươi thể tin tưởng ? Ta ác ý.” Nói xong, Tần Mặc dùng đôi mắt đào hoa đẽ Phòng Ngôn.
Phòng Ngôn dung nhan tuấn mỹ của Tần Mặc, lúc thật sự sinh ý nghĩ hoa si nào. Trên thế gian , túi da thì ngàn ngàn vạn, nhưng trái tim lương thiện chẳng mấy ai. Chỉ thì ích gì, một bụng ý đồ .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bất quá, tuy nghĩ như , Phòng Ngôn . Nàng hiện giờ cũng dám lỗ mãng mặt vị thiếu gia . Thủ đoạn đe dọa dụ dỗ đều dùng qua, nàng coi như một phiền phức lớn, nhanh chóng giải quyết xong mới . “Tạm thời thể tin tưởng.”
Tần Mặc Phòng Ngôn , bật một chút, nâng tay lên nhịn sờ sờ tóc Phòng Ngôn. Phòng Ngôn tức khắc như lâm đại địch, gì! Bất quá, Tần Mặc cũng gì, sờ một chút liền rụt tay về. “Tiểu cô nương đáng yêu quá.” Đáng yêu cái nhà ngươi, đáng yêu thì tự mà sinh một đứa!
Nói xong, Tần Mặc nghiêm mặt , ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu, : “Ta thật tình cầu ngươi hỗ trợ. Một quan trọng đối với , khả năng cũng mắc căn bệnh giống . đó thể tùy tiện ngoài, cũng cách nhà các ngươi xa, cũng thể phái hạ nhân đến mua. Cho nên ăn đồ vật nhà các ngươi. Hơn nữa, bệnh của đó thể trì hoãn, thể giống như chậm rãi trị. Người đó cần mau chóng khỏe . Cho nên, bất đắc dĩ, mới đến tìm cô nương.”
Phòng Ngôn Tần Mặc , càng cảm giác càng kỳ quái, bèn : “Nếu bệnh giống như ngài, ngài thể mang một ít về cho đó, ăn hết đến mua. Ta xem ngài tuy bệnh, nhưng đường chuyện cũng vấn đề gì mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-253.html.]
Tần Mặc nhướng mày: “Cô nương thế mà còn nhớ rõ bộ dáng đầu tiên gặp ?” Phòng Ngôn chột mím mím môi, gì. Người như , nhớ mới là lạ. Huống chi một bộ bệnh tật ốm yếu, dễ gây chú ý.
Tần Mặc xong câu đó, tiếp tục vấn đề : “Cô nương, mệnh của đó còn quan trọng hơn . Người đó… Người đó… Người đó là một . Nếu cứu sống đó liền tương đương với cứu sống ngàn ngàn vạn vạn dân chúng, cô nương thể xem ở phân thượng của nhiều bình dân bá tánh như , cứu đó ?”
Phòng Ngôn thấy vẻ mặt khẩn cầu nghiêm trọng của Tần Mặc càng lúc càng nặng, sắc mặt cũng bắt đầu trịnh trọng hẳn lên. Nghe Tần Mặc như , nàng thể nghĩ đến vô cùng hạn… Ngàn ngàn vạn vạn bá tánh… Vậy phận nhất định phi thường quý trọng. Tướng quân? Tể tướng? Hay là… Chẳng lẽ… cảm thấy quá khả năng. Nàng ở một cái huyện thành nho nhỏ, thể gặp … Chờ một chút, Tần Mặc rốt cuộc là phận gì? Phòng Ngôn bắt đầu một nữa đ.á.n.h giá .
Nhìn một lúc lâu, Phòng Ngôn cũng , sự tình khả năng dễ dàng qua ải. Người nhà họ khác thường, liền khẳng định sẽ từ bỏ. Hơn nữa, còn tiền thế, qua đây thương lượng với ngươi cũng là khách khí với ngươi .
Phòng Ngôn tin tưởng, nếu nàng đáp ứng, tùy thời đều khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Nếu quan trọng như , bọn họ một kế thành, khẳng định còn kế thứ hai. Hơn nữa, theo quan sát của nàng hôm nay, vị thiếu gia qua cũng giống . Giống như , bọn họ sớm phát hiện bí mật nhà họ, nếu thật sự cướp đoạt hoặc chiếm hữu đồ vật nhà họ, bọn họ khả năng bình an sống đến bây giờ.
Lúc Phòng Ngôn đang suy tư, Tần Mặc một câu cũng , lẳng lặng thần sắc biến hóa mặt nàng. “Ta thể giúp ngươi, nhưng ngươi nhất định đáp ứng một việc!” “Có thể, mời .” Tần Mặc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn luôn tán đồng đề nghị cường thủ hào đoạt (dùng vũ lực cướp đoạt) của bên cạnh, chừng căn bản chiếm bất cứ thứ gì. Hơn nữa, cũng nỡ đối xử như với một gia đình cần cù chất phác.