Vương quản sự : “ , lão gia. Những cũng ai khác, chính là bán máy móc cho chúng . Không ngài còn nhớ . Chính là chuyện cửa hàng đồ gỗ của phu nhân khởi tử hồi sinh đó.”
Đồng Dần Chính lời , thẳng lên, : “Ồ? Nguyên lai là nhà đó . Người nhà đó thể nghiên cứu thứ lợi hại như , nhất định cũng gia đình bình thường. , ngươi thứ đó là do nữ nhi nhà họ ?”
Vương quản sự : “Lão gia, đây đều là tiểu nhân suy đoán, tiểu nhân cũng thể xác định, chỉ là qua giống như là . Bất quá, những chuyện thiếu gia khẳng định đều , ngài bằng hỏi thiếu gia.” Đồng Dần Chính : “Thôi, hỏi nó nữa, nó gần đây cũng bận lắm.”
Đột nhiên, Đồng Dần Chính như nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “ , nữ nhi nhà đó năm nay bao nhiêu tuổi, ngươi ?” Vương quản sự nghĩ đến bộ dáng của Phòng Ngôn, : “Thật khéo, mấy ngày bán trứng gà, nàng cũng theo. Bất quá tuổi lớn, phỏng chừng nhiều nhất là mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Thật đứa trẻ nhỏ như nghĩ loại máy móc đó.”
Đồng Dần Chính lời , tức khắc còn hứng thú, phất phất tay, bảo Vương quản sự xuống. Trở hậu viện, Đồng Dần Chính thấy phu nhân nhà vẻ mặt sầu não, hỏi: “Phu nhân, vẫn còn đang rầu rĩ chuyện của Nguyên Nhi ?”
Giang Uyển Thanh trượng phu nhắc tới nhi tử, cau mày ưu sầu : “Còn , cho nó bao nhiêu mối , nó một chút phản ứng cũng . Lưu tiểu thư qua đời cũng một năm, ngài trong lòng Nguyên Nhi vẫn còn nghĩ đến vị Lưu tiểu thư ? Thế bây giờ?”
Đồng Dần Chính phu nhân , day day trán, : “Ta thấy cũng chắc, chừng nó gần đây bận rộn chuyện ăn, thời gian.” Giang Uyển Thanh lời , càng thêm tức giận: “Nhi tử năm nay đều 16 tuổi, ngay cả hôn sự cũng định. Ngài còn giao cho nó nhiều việc như , mỗi ngày chính là kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền! Tiền lúc nào mà kiếm , chung đại sự của nhi tử đều giải quyết . Năm ngoái nếu ngài sắp xếp nó theo thương đội đến Tắc Bắc rèn luyện một phen, chừng cũng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-248.html.]
Nói đến đây, Giang Uyển Thanh thở dài một , bất đắc dĩ : “Đây đều là mệnh , cũng may là ngài bảo nhi tử ngoài, bằng … Vậy thật đúng là mất mặt.” Nhắc tới chuyện , sắc mặt hai đều chút .
Không quá bao lâu, Giang Uyển Thanh sang chuyện khác: “Hôm nay các quản sự tới tính sổ , tiền lời thế nào?” Đồng Dần Chính thở một , : “Tiền lời cũng , so với tháng nhiều hơn một ít.” “Vậy thì .” ……
Chờ đến khi trời bắt đầu bay xuống những bông tuyết, mùa đông thật sự đến. Hệ thống sưởi ấm sàn nhà (“mà ấm”) của Phòng Ngôn cũng sớm đốt lên.
Cuối tháng mười một, lúc Phòng Đại Lang trở về, cảm nhận ấm trong phòng, kinh ngạc thôi. Trải qua Phòng Ngôn nhắc nhở, Phòng Đại Lang mới nhớ là chuyện gì. “Đại ca, quên em từng về sàn sưởi ấm ?” Phòng Đại Lang : “Không quên, chỉ là ngờ loại đồ vật lắp đặt xong tiện lợi đến thế.”
Phòng Nhị Lang quỳ rạp mặt đất cảm nhận một chút, : “Thật trong đầu tiểu rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ, chuyện như mà cũng nghĩ .” Phòng Ngôn đắc ý : “Tự nhiên là nhiều hơn đồ chứa trong đầu , em , trong đầu nhị ca mỗi ngày đều nghĩ khi nào mới thể ngoài chơi! Huynh khẳng định sách sắp phát điên đúng ?”
Phòng Nhị Lang định phun tào một chút, thấy sắc mặt Phòng Đại Lang, liền câm miệng . Phòng Đại Lang : “Nhị Ni, năm nay phương bắc một chút loại , ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn vui : “Còn vì chuyện rượu nho , từ lúc đại ca chuyện đó, em cũng dám nữa. Hơn nữa, thời gian em cùng cha phủ thành, Đồng thiếu gia máy móc nhà bán cho bọn họ mô phỏng , hơn nữa mô phỏng còn hơn. Em còn mấy nhà, học mất.”