Phòng Ngôn mới đang cùng Đồng thiếu gia hỏi thăm gạo và mì ở đây bao nhiêu tiền một cân, so với huyện thành của bọn họ thì thế nào. Sau đó còn nhân cơ hội qua lầu. Lúc Vương quản sự , cũng hiểu bọn họ đến chuyện gì. Nàng nhíu nhíu mày, suy nghĩ về vấn đề giá cả.
Nếu Đồng gia một ngày thể cần 500 quả, như thể giải quyết vấn đề của nhà họ, bọn họ nhượng bộ một chút lợi nhuận cũng đúng. Chỉ là, như , chi bằng bán ở cửa hàng nhà , luộc chín còn thể bán một văn rưỡi một quả. Chẳng qua là nuôi ít gà một chút thôi, như bọn họ còn thể rảnh tay chút chuyện khác.
Nghĩ thông suốt, Phòng Ngôn về phía Phòng Nhị Hà. Không đợi nàng truyền tín hiệu, chỉ Đồng Cẩm Nguyên : “Nhà Phòng lão bản một ngày thể cung cấp 500 quả trứng gà ? Đều là trứng trong ngày?” Phòng Nhị Hà : “Có thể. Bảo đảm là tươi mới.”
Đồng Cẩm Nguyên xong liền gật đầu với Vương quản sự. Kỳ thật Vương quản sự cũng định đáp ứng, chỉ là quen thói mặc cả thôi. Hơn nữa, xem bộ dáng của Phòng lão bản, cũng chắc giảm giá . Chỉ là, đợi hảo hảo biểu hiện một phen, thiếu gia nhà cho . Thật đại thiếu gia trong lòng đang nghĩ gì. Vấn đề hỏi cũng hàm nghĩa gì đặc biệt.
Bất quá, thôi , dù trứng gà nhà họ Phòng ăn ngon. Khi đó bọn họ bán một văn rưỡi hoặc cao hơn thử xem. Kỳ thật 500 quả trứng gà đối với nhà họ mà cũng nhiều lắm, ngay cả một cửa hàng của bọn họ cũng đủ. Bất quá, loại trứng gà dù cũng hơn loại bình thường, thể nâng giá lên thử một .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Vương quản sự : “Vậy , chúng cứ quyết định như . Một ngày cung cấp 500 quả trứng gà, một quả trứng gà một văn tiền.” Phòng Nhị Hà sự tình đơn giản như liền giải quyết xong, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Thầm nghĩ, nên mua thêm một ít gà nữa .
Chờ ký xong khế ước, Đồng Cẩm Nguyên vốn còn định cùng bọn họ trò chuyện thêm một chút, kết quả Đồng phu nhân phái tới tìm , là chuyện quan trọng bảo qua đó một chuyến.
Đồng Cẩm Nguyên cần nghĩ cũng mẫu kêu về gì. Vừa giả vờ việc để ngoài. Không ngờ mẫu vẫn kêu về. Đồng Cẩm Nguyên thở dài một , từ biệt bọn họ Phòng Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-247.html.]
Phòng Ngôn đầu tiên đến phủ thành, theo Trịnh Kiệt Minh và Phòng Nhị Hà dạo một vòng. Phủ thành thật sự giống huyện thành, phủ thành phức tạp hơn, cơ hội ăn cũng lớn hơn. Phòng Ngôn cảm thấy, chờ đại ca nhà nàng lợi hại hơn một chút, bọn họ liền thể đem cửa hàng mở đến phủ thành.
Dạo một vòng dọc theo đường chính, vài xe ngựa trở về. Phòng Ngôn mua cho Phòng Đại Ni và Vương thị một ít đồ trang sức, về đưa cho các nàng. Đối với chuyện Phòng Ngôn phủ thành, Phòng Đại Ni cũng hâm mộ thôi.
Vương thị tuy rằng cũng tò mò về phủ thành, nhưng vấn đề trứng gà nhà giải quyết, trong lòng giống như trút một tảng đá lớn.
Ngày hôm trời còn sáng, Phòng Nhị Hà cho mang 500 quả trứng gà phủ thành. Tới phủ thành, tìm cửa hàng gạo thóc của Đồng gia, đem trứng gà từng quả từng quả thật cẩn thận dỡ xuống.
Các bà nội trợ dậy sớm mua trứng gà, thấy Đồng gia tách trứng gà bán, đám trứng mới đưa tới còn đắt hơn một chút, thật sự hiểu là vì . loại trứng gà ăn ngon hơn, cũng mua một ít về.
Mấy ngày đầu, lô trứng gà vì giá cả đắt hơn một chút nên cũng dễ bán. Chờ qua thêm một đoạn thời gian, lô trứng gà còn bán chạy hơn cả trứng gà bình thường bên cạnh, 500 quả trứng gà mỗi ngày đều thể bán hết. Tuy lô trứng gà bán kiếm bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng lỗ vốn. Vương quản sự nghĩ xem nên mua thêm một ít nữa .
Chờ đến đầu tháng tính sổ, Vương quản sự từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đem sự tình của cửa hàng gạo thóc cho Đồng lão gia. Đồng Dần Chính Vương quản sự , nghi hoặc hỏi: “Lô trứng gà là do thiếu gia dẫn qua bán?”