Lý thị chuyện của Cao Đại Sơn, liền hứng thú hỏi: “Thật sự vẫn chuyện cưới xin ? Lớn , còn , là lúc nhưng hỏng ?”
Vương thị lắc đầu, : “Vậy thì . Tuy điều kiện nhà lắm, nhưng lúc cũng mai cho, chẳng qua mấy nhà đắn. Hơn nữa nhà gái cũng chướng mắt cảnh nhà họ. Gần đây hình như là chính chuyện cưới xin, bà mối đến cửa đều đ.á.n.h đuổi ngoài.”
Lý thị kinh ngạc hỏi: “Còn chuyện như ? Vì chuyện cưới xin, là cô nương nào trong lòng ?”
Vương thị : “Vậy thì thật , hỏi nó , nó chính miệng với là .”
Lý thị : “Vậy thì .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Vương thị vỗ vỗ tay Lý thị : “Ngươi yên tâm, điều kiện nhà các ngươi , Hà Hoa cũng xinh xắn, còn việc, chữ, nó khẳng định sẽ đồng ý. Cưới Hà Hoa là phúc phận của nó.”
Lý thị Vương thị xong, chút do dự: “Tẩu tử, thật với chị, với cha Hà Hoa cũng còn đang do dự đây. Xem thằng bé Đại Sơn đó đúng là một đứa trẻ , nhưng nhà nó tiền, cũng ruộng đất. Cái thời buổi khó khăn , chúng cũng chút yên tâm.”
Vương thị suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ nỗi băn khoăn của Lý thị và Phòng Nam, : “Các ngươi cân nhắc cũng đúng. Bất quá, Đại Sơn đúng thật là một đứa trẻ . Chịu khó, kiên định, phẩm tính đặc biệt .”
Lý thị thêm: “Ai, kỳ thật mấy hôm cũng nhắc với Hà Hoa. Chị cũng , Hà Hoa từ khi học, trong lòng nó cũng nhiều ý nghĩ riêng, nhiều chuyện trong nhà nó cũng thể quyết định. Kết quả là, nhắc tới chuyện , Hà Hoa liền vui. Các đoán nó gì với ?”
Hứa thị tò mò hỏi: “Nói cái gì? Là chê nhà Đại Sơn nghèo quá ?”
Vương thị cũng tò mò Lý thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-221.html.]
Lý thị lắc đầu, : “Vậy thì , nhà chúng đây cũng khổ qua , Hà Hoa là đứa hiểu chuyện, sẽ chê nhà khác nghèo. Nó cái gì mà ‘loạn điểm uyên ương phổ’ (se duyên bậy bạ)? Ta hỏi là chuyện gì, nó liền nữa, tóm chỉ một thái độ là . Cũng đứa nhỏ đang nghĩ gì.”
Vương thị nghi hoặc : “‘Loạn điểm uyên ương phổ’? Là Hà Hoa thương là Đại Sơn thương? Đại Sơn lúc với là mà. Lẽ nào là Hà Hoa?”
Lý thị cũng lo lắng : “Tẩu tử, lúc đó cũng nghĩ như , nhưng mà, theo như hiểu về Hà Hoa, thấy giống. Nó mỗi ngày đều ở trong nhà, gì gặp qua nam nhân bên ngoài nào.”
Trong nhất thời, Vương thị và Hứa thị cũng gì cho . ……
Lần tiếp theo Phòng Ngôn gặp Cao Đại Sơn là mười ngày , Cao Đại Sơn gọi nàng ngoài , đó nhờ Phòng Ngôn gọi Phòng Đại Ni . Phòng Đại Ni Cao Đại Sơn gọi thì vô cùng thẹn thùng, nhưng vẫn cùng Phòng Ngôn lên núi.
“Tĩnh tỷ nhi, thật sự ái mộ , trong lòng nghĩ thế nào? Muội thích ?” Lúc hỏi những lời , Cao Đại Sơn vẫn vô cùng khẩn trương. Mấy ngày nay, suy nghĩ nhiều chuyện, cũng chuẩn nhiều thứ. Chỉ là, cô nương thích thái độ gì.
Phòng Đại Ni liếc Cao Đại Sơn cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, ngay lúc Cao Đại Sơn cho rằng Phòng Đại Ni sẽ trả lời, Phòng Đại Ni : “Thích.”
Tuy rằng âm thanh trả lời của Phòng Đại Ni nhỏ, nhưng Cao Đại Sơn vẫn . Hắn mừng như điên, niềm vui sướng còn nhiều hơn cả đầu tiên lên núi bắt thỏ. Loại vui sướng khó mà miêu tả , tựa như hoa nở rộ khắp núi đồi, lòng cũng nở đầy hoa.
“Ta, , … Ta cưới vợ.” Cao Đại Sơn lắp bắp .
Phòng Đại Ni ngờ Cao Đại Sơn thẳng như , thẹn thùng thôi, nhất thời cũng nên đáp thế nào.
“Ngươi với cha .” Suy nghĩ nửa ngày, Phòng Đại Ni mới thốt một câu như .