Tôn Bác bộ dạng của Tôn lão thái quân, : “Tổ mẫu, ngài yên tâm, tôn nhi cho dù dựa bằng hữu, tự cũng thể vững ở thế gian , ngài cần vì con mà lo lắng quá nhiều. Ngài chỉ cần dưỡng bệnh cho là .”
Tôn lão thái quân gật gật đầu, : “Con đừng , từ khi ăn đồ ăn nhà bọn họ, tổ mẫu cảm thấy cả khoan khoái hơn nhiều, bệnh đau đầu cũng lâu tái phát.”
Tôn Bác , vui sướng : “Vậy thì thật sự quá , con càng cảm tạ Tu Trúc nhiều hơn mới .”
Tôn lão thái quân bộ dạng thần thái phơi phới của Tôn Bác, : “Bây giờ con thể đạt thành tựu con đường khoa cử, tự nhiên cần sợ trong nhà bắt nạt. Đến lúc đó con thi đỗ tú tài, cử nhân, thúc thúc của con cũng thể giúp đỡ con.”
Tôn Bác xong liền cụp mắt xuống, : “Vâng, con .”
Tôn lão thái quân : “Con cũng đừng quá đau lòng, con thi đỗ đồng sinh, cha con nhất định sẽ cao hứng. Hắn thất vọng về con cũng là vì con đường khoa cử vẫn luôn tiến bộ, bây giờ con thi đỗ, nhất định sẽ con bằng con mắt khác.”
Tôn Bác mặt biểu cảm : “Tổ mẫu, con đều cả.”
Tôn lão thái quân thở dài một , : “Ai, con là .”
Quả nhiên, buổi tối ăn cơm, Tôn Cát Tư Tôn Bác thi đỗ đồng sinh, phá lệ khen Tôn Bác vài câu.
“Không tồi, tồi, cuối cùng con cũng chăm chỉ sách . Con là con trưởng của cha, tấm gương cho các . Trước con quá hồ đồ, bây giờ hiểu chuyện , . Cố gắng sách, sang năm nhất định thi đỗ tú tài.”
Tôn Bác cúi đầu, dùng giọng bất kỳ độ ấm nào: “Biết , thưa cha.”
“Ừm, là , mau về sách . Dọn dẹp hết mấy quyển sách lung tung rối loạn của con , chỉ để sách vở liên quan đến khoa cử thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-193.html.]
Tôn Bác xong, nắm chặt tay, một chữ cũng , xoay rời .
Tôn Cát Tư hôm nay cao hứng, tuy nhíu mày thái độ của Tôn Bác, nhưng cũng nổi giận.
Mà ở một tiểu viện khác trong Tôn gia, thấy đám hạ nhân bên ngoài đang hớn hở chuyện, Chu Vân Nhi gọi bọn họ , hỏi xem xảy chuyện gì.
Vừa là Tôn Bác thi đỗ đồng sinh, nàng kinh ngạc đến mức rơi vỡ cả chén trong tay.
“Cái gì? Đại thiếu gia thế mà thi đỗ đồng sinh?” Đó là một tên vô học, mỗi ngày chỉ xem sách vớ vẩn, thi thế nào cũng đỗ, một tên phế vật ? Bây giờ thế mà vùng lên !
Trước nàng phạt cũng bao giờ là vì sợ đại thiếu gia, nàng sợ chính là lão thái quân! Đại thiếu gia là một tên vô dụng, đáng sợ hãi. Mà bây giờ, nàng đắc tội biến thành một vị đại thiếu gia tiền đồ . Nàng còn một đứa con trai nhỏ năm tuổi, nàng còn con trai vớt vát thêm chút gì đó từ chỗ Tôn Cát Tư. Như , nàng đổi sách lược mới .
Tuyệt đối thể để Tôn Cát Tư coi trọng đại thiếu gia, bằng con trai của nàng sẽ còn chút cơ hội nào. Mọi đều là con vợ lẽ, còn thể tranh giành một phen, nếu con vợ cả mà vùng lên, thì còn chỗ nào cho bọn họ nữa!
Huống hồ, lúc phu nhân còn sống, nàng cũng ít giở thủ đoạn. Đại thiếu gia hận nàng lắm! Đại thiếu gia mà khá lên, nàng chẳng là sẽ ngày lành để sống .
Nghĩ đến đây, nàng bảo hạ nhân lén gọi Chu Đại Cương qua.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chu Đại Cương chuyện , cũng thật sự thấp thỏm một phen. Bất quá, cũng lo lắng như Chu Vân Nhi, Chu Bát Gia xin Phòng gia, hơn nữa Phòng gia còn nhận lễ, chuyện coi như thể cho qua. Chu Vân Nhi lo lắng là thừa.
mà, chính là, Chu Vân Nhi đây lúc phu nhân còn tại thế từng giở trò mờ ám.
Chu Đại Cương bảo Chu Vân Nhi tạm thời đừng nóng vội, cứ tĩnh quan kỳ biến (im lặng xem xét tình hình). Chu Vân Nhi cũng đành đè nén chuyện xuống nhắc tới.