Ông nghĩ chờ Phòng Ngôn chọn xong, xem còn nhà nào thiếu hạ nhân, thì đưa bọn họ qua đó. Ít nhất thể ăn cơm no, cũng thể một nơi định để ở.
Phòng Ngôn khi thấy những xanh xao vàng vọt, nhưng thể cường tráng , thì vui mừng thôi. Đây chẳng là những việc mà nàng tìm ?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trịnh Kiệt Minh ánh mắt của Phòng Ngôn, hỏi: “Ngôn tỷ nhi, xem con hài lòng?”
Phòng Ngôn gật gật đầu, : “Hài lòng, vô cùng hài lòng.”
“Bất quá, nhắc nhở con, sức ăn của những lớn, hơn nữa ngôn ngữ cũng chút thông.”
Đem một phụ nữ trung niên chỉ “Xin chào”, “Cảm ơn”, “Tạm biệt” ném nước ngoài, bà cũng thể mấy tháng vài câu ngoại ngữ lưu loát, cho nên, ngôn ngữ là rào cản, môi trường chung, bọn họ sẽ học nhanh.
“Không , , , thì dạy họ là .”
Trịnh Kiệt Minh thấy Phòng Ngôn lạc quan như , bèn lắc đầu, sang Phòng Nhị Hà : “Biểu ca, thấy Ngôn tỷ nhi hiểu chuyện lắm, nhưng thì hiểu mà. Rốt cuộc cần đám hạ nhân ?”
Phòng Nhị Hà ha hả: “Cứ xem ý của Ngôn tỷ nhi, nếu nó thấy thích hợp thì cứ nhận.”
Phòng Đại Lang thấy Phòng Ngôn lúc thì , lúc ngắm , bèn hỏi: “Tiểu , nghĩ kỹ chọn mấy ?”
Phòng Ngôn nhíu mày, : “Muội thấy ai cũng cả. , biểu thúc, thúc thể bán cho cháu mấy ạ?”
Trịnh Kiệt Minh : “Nói gì đến bán chứ, những cũng từng giúp đỡ , tốn một đồng nào. Hiện giờ lưu dân ngoài quan ải quá nhiều, biểu thúc cũng chỉ vì tiện đường quan ải, mới biến họ thành hầu của . Nếu , bọn họ chẳng đây. Nếu con ý, mấy biểu thúc cho con mấy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-181.html.]
Mắt Phòng Ngôn sáng lấp lánh, hỏi: “Biểu thúc, thúc thật ? Cháu mấy , thúc liền cho cháu mấy ?”
Kỳ thực, nàng nhận tất cả!
Trịnh Kiệt Minh : “Đương nhiên . Nhà biểu thúc cần nhiều như , hơn nữa, thật, nếu cứ nuôi mãi, e là chẳng bao lâu nữa sẽ họ ăn cho sạt nghiệp mất.”
“Cháu tám !” Phòng Ngôn . Đất hoang ở hậu viện nhà họ còn khai khẩn, còn trồng cây. Ruộng đất trong nhà cũng ít, còn khai hoang, cứ nhận nhiều một chút, đến lúc đó cũng cần thuê thời vụ. Tuy họ sẽ trồng trọt kiểu bên , nhưng cũng thể dạy dần.
Phòng Nhị Hà kinh ngạc hỏi: “Ngôn tỷ nhi, cần nhiều như gì, nhiều quá ?”
Trịnh Kiệt Minh cũng : “Ngôn tỷ nhi, khuyên con vẫn là nên nhận nhiều như , bọn họ thật sự ăn khỏe, đến lúc đó đừng là việc cho các con, mà chỉ riêng việc ăn uống cũng đủ khiến các con khánh kiệt . Một bọn họ ăn bằng ba bốn thường đấy.”
Phòng Ngôn tự tin : “Không sợ, cháu cam đoan thể lo đủ cơm cho họ ăn.”
Phòng Nhị Hà và Phòng Đại Lang gần như đều tán đồng vô điều kiện với các quyết định của Phòng Ngôn, lúc thấy nàng tự tin như , cả hai cũng đều thuận theo ý nàng.
Trịnh Kiệt Minh vẫn chút lo lắng, với Phòng Nhị Hà: “Biểu ca, khuyên Ngôn tỷ nhi một tiếng ? Trước đây cũng từng đưa cho mấy nhà, nhưng họ thấy sức ăn của đám là ai nấy đều trả về.”
Phòng Nhị Hà : “Không , Ngôn tỷ nhi , tự nhiên là lý của nó.”
Phòng Ngôn Phòng Nhị Hà, giải thích: “Cha, chúng đang thiếu nhân lực , đám đất hoang ở hậu viện nhà còn dọn dẹp. Chờ đến khi trồng cây ăn quả lên, sẽ cần càng nhiều xử lý hơn. Còn gà với heo nữa. Hơn nữa, với mấy khoảnh đất cha mua, ngày thường nhà chúng cũng cần thuê thời vụ. Bọn họ thể . Nói chừng đến mùa vụ, cha vẫn thuê thêm về chứ. Với , còn cửa hàng nhà nữa, cũng đang thiếu . Nghĩ như , tám còn chắc đủ .”
Phòng Nhị Hà gật gật đầu, với Trịnh Kiệt Minh: “Thấy , biểu , nó còn chê ít đó.”