“Ông bếp giúp, phía bây giờ?”
“Phía tạm thời giao cho Hồ Bình Thuận. Ta thấy, vẫn là bên ngoài tìm một kế toán mới . Lúc việc đồng áng bận thì còn , chờ đến lúc đồng áng bận rộn, Hồ Bình Thuận cũng thời gian.”
Phòng Đại Ni nhi : “Cha , con với Nhị Ni nhi cũng thể đến giúp .”
Phòng Ngôn : “Cha, nhà biểu thúc ở huyện thành lâu , thể nhờ nhà họ tìm giúp chúng hai phụ nhân việc nhanh nhẹn mà.”
Phòng Nhị Hà mắt sáng rỡ, : “ , cha nghĩ đến vấn đề nhỉ, hôm nào hỏi biểu thúc con thử xem.”
Vương thị đồng tình : “Ta thấy, chuyện vẫn là để hỏi đại cô hoặc là biểu mới , mấy ông đàn ông các thì cái gì.”
Phòng Nhị Hà Vương thị , ha hả vài tiếng, phản bác.
Phòng Ngôn : “Con thấy, cũng đừng hôm nào nữa, chúng ngày mai luôn . Biểu thúc mang về mấy từ Tắc Bắc , là chọn trong mấy đó cũng . Chỉ là, phong tục bên Tắc Bắc khác với bên , đồ ăn cũng giống, những giúp việc .”
Phòng Nhị Hà gật gật đầu, : “ là tìm biểu con, cha cũng mua hai con ngựa.”
“Cha mua nhiều ngựa gì?” Phòng Nhị Lang hỏi.
Phòng Nhị Hà : “Mua cho hai chú của con dùng.”
Vương thị kinh ngạc : “Nói như , chi phí cho hai cửa hàng của chúng cao lắm đấy.”
là như Vương thị , thuê nhà, mua bàn ghế, mua xe ngựa, sửa sang nhà cửa v.v..., những thứ cộng cũng tốn 100 lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-180.html.]
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà : “Vấn đề cũng nghĩ kỹ , tuy rằng sắm hai chiếc xe ngựa xem cần thiết, nhưng mà, như thể giảm bớt nhiều phiền phức, mua ngựa cũng là để tiện cho chúng . Bọn họ bán nhiều thứ hơn, chúng cũng thể kiếm nhiều tiền hơn. Hơn nữa, xe ngựa vẫn là của chúng . Buổi chiều họ đưa về, chúng cũng thể dùng.”
Phòng Ngôn tán đồng với quyết định của Phòng Nhị Hà, : “Cha, quyết định của cha vô cùng minh. Giai đoạn đầu đầu tư càng nhiều, chúng thu hồi báo cũng sẽ càng nhiều. Các thúc các thím tiết kiệm thời gian đường, là thể kiếm từ trong cửa hàng. Một chiếc xe ngựa bao nhiêu tiền, chúng một tháng thể kiếm bao nhiêu tiền, nghĩ như , kỳ thực cũng tốn quá nhiều chi phí ban đầu.”
Phòng Đại Lang cũng : “ là , những khoản đầu tư , nếu vận khí , hai tháng, thậm chí một tháng là thể lấy vốn.”
Phòng Đại Ni nhi Phòng Nhị Hà : “Cha, cha thật bụng.”
…
Vừa , bọn họ cũng đến nhà họ Trịnh thăm hỏi, , cả nhà cùng xuất động, đều tới huyện thành, xe mang theo nhiều quà cho Phòng thị.
Phòng thị thẳng kiêng dè: “Nhị Hà, cha cũng thật ngốc, đứa con như mà quý trọng. Đệ cũng đừng đau lòng, sẽ lúc họ hối hận.”
Phòng Nhị Hà mà gì.
Trịnh Kiệt Minh dẫn bọn họ đến nơi ở của đám lưu dân. Nhóm lưu dân mười mấy , cho dù cho Phòng Ngôn mấy , nhà họ Trịnh cũng dùng hết nhiều như . Sức ăn của những lớn, nuôi họ cũng tốn lương thực, bằng tìm cho họ nơi thích hợp hơn.
Trịnh Kiệt Minh vốn dĩ nghĩ nếu Phòng Ngôn cần , ông cũng hỏi mấy nhà quen , xem cần loại . Chỉ là, khi chứng kiến sức ăn của một trong đó, ông từ chối. Người như thể việc là thật, nhưng ăn cũng quá nhiều, bọn họ nuôi nổi. Hơn nữa, ngôn ngữ cũng thông, dùng cũng thật sự thuận tay lắm.
Hết cách, Trịnh Kiệt Minh định bán bọn họ cho bọn buôn , nhưng ánh mắt của bọn buôn khi những , thử giá cả, ông điểm nỡ.
Những tuy là tự nguyện theo ông Trung Nguyên, nhưng đường cũng giúp ông ít việc, ông tuy quen mua bán, cũng thấy nhiều chuyện muôn hình vạn trạng, nhưng ánh mắt sợ hãi của những , ông cuối cùng vẫn là nỡ lòng. Lại mang mấy về.