Tôn Bác : “Đa tạ tổ mẫu thấu hiểu cho tôn nhi.”
Lão phu nhân : “Haizz, chỉ mong con mau chóng thi đậu khoa cử, tổ mẫu cũng thể yên tâm phần nào.”
Tôn Bác ánh mắt kiên định, : “Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ phụ lòng mong mỏi của .”
Lão phu nhân cháu bằng ánh mắt từ ái, : “Ai, , , .”
Còn Chu Đại Cương, khi hỏi rõ phận của Phòng Nhị Hà, thì sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Hắn ngóng rằng Phòng Nhị Hà chỉ hợp tác ăn với thiếu gia, mà còn lão phu nhân coi trọng, thậm chí còn là bên cạnh lão phu nhân những việc . Người hôm nay tới đối chiếu sổ sách cũng là của lão phu nhân.
Lúc đến cửa , sắc mặt tái nhợt : “Đại thúc, thúc về mau chuẩn một phần lễ vật mang đến Phòng gia, cầu bọn họ giơ cao đ.á.n.h khẽ. Nhà họ bây giờ khác xưa, là đắc lực bên cạnh lão phu nhân .”
Chu Bát Gia thấy mấy lời , sợ tới mức ngã phịch xuống đất.
Không, thể nào, Phòng Nhị Hà rốt cuộc bám lão phu nhân từ lúc nào? Vậy mà một tiếng động leo lên đầu . Nghĩ đến những chuyện đây với Phòng Nhị Hà, thấy sống lưng cứ lạnh toát từng cơn.
“Ta, , bây giờ? Chuyện , Cương nhi cũng ... Ta chỉ sợ Phòng Nhị Hà chịu tha cho !”
Chu Đại Cương cau mày, vẻ mặt chán ghét : “Mặc kệ họ tha thứ cho thúc , hết thúc cứ bày tỏ thái độ . Ta thấy Phòng gia cũng chắc giống như thúc nghĩ, theo lão phu nhân ăn cũng một hai ngày, thấy họ trả thù thúc . Thúc cứ thành thật mang lễ vật đến . Chuyện còn sẽ với Vân Nhi.”
Chu Bát Gia vội : “Ai, , , , đa tạ Cương nhi. Ta về liền chuẩn một phần đại lễ.”
Chu Đại Cương xua xua tay, bảo mau rời khỏi đây.
…
Chờ Phòng Nhị Hà ngoài lời của Tôn Bác, Phòng Ngôn và Phòng Đại Lang đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ dạo phố tiếp.
“Đồng thiếu gia!”
Ba nhà Phòng Nhị Hà đang dạo, bỗng nhiên Phòng Nhị Hà trông thấy một quen.
“Phòng lão bản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-169.html.]
Phòng Ngôn thầm nghĩ, ở phủ thành , đến huyện thành. Chẳng lẽ là tìm biểu thúc của nàng, nhưng nàng Trịnh Kiệt Minh cho đến hôm qua vẫn về mà.
Phòng Nhị Hà : “Thật khéo quá, gặp Đồng thiếu gia ở đây. Đồng thiếu gia đến huyện thành việc ạ?”
Đồng Cẩm Nguyên Phòng Nhị Hà nhắc tới chuyện , nhíu mày : “Ta ở huyện thành một cửa hàng bán rau dưa, mấy vòng mà vẫn tìm thấy.”
Phòng Ngôn liếc Đồng Cẩm Nguyên, đùa: “Đồng thiếu gia là đang tìm nhà chúng đấy chứ?”
Đồng Cẩm Nguyên liếc qua Phòng Ngôn, suy nghĩ một chút : “Hình như cũng giống thật.”
Tên gã sai vặt bên cạnh hỏi: “Các vị họ Phòng ? Ta ông chủ quán đó họ Phòng.”
Phòng Nhị Hà gật gật đầu, : “Vậy thì đúng , chính là nhà chúng .”
Gã sai vặt vui mừng : “Thiếu gia, quá , chúng tìm ông chủ .”
Đồng Cẩm Nguyên cũng khẽ mỉm gật đầu.
“Chỉ là hiện giờ cửa hàng nhà đóng cửa, đến mùng tám tháng Giêng mới mở .”
“A, bây giờ?” Gã sai vặt sốt ruột .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà : “Nếu các vị mua, thể theo về nhà, chúng bán một ít rau dưa ở nhà.”
Đồng Cẩm Nguyên hiệu cho gã sai vặt, gã sai vặt liền : “Có bán là , chúng ngay bây giờ thôi. Thiếu gia, ngài tìm quán nào đó đợi một lát, một chút sẽ về ngay.”
“Ừm.” Đồng Cẩm Nguyên gật đầu.
Lần ngoài, một là vì mẫu ăn chút rau dưa, nhà khác ở huyện thành một tiệm bán ngon, liền xung phong mua. Vốn dĩ chuyện như cần tự . mà, trong nhà mai cho , phiền chịu nổi, đành mượn cớ ngoài trốn một lát.
Sau khi gã sai vặt rời , Phòng Đại Lang : “Không ngờ ăn với chúng là một trẻ tuổi như .”