Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-11-13 23:58:21
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói xong, Vương thị hắng giọng, gọi: “Lão Đinh, ông dùng xe ngựa đưa đại cữu ca về.”

 

Lão Đinh đầu vội : “Vâng, phu nhân.”

 

Vương Tri Nghĩa cầm hai lượng bạc, tức đến tay run lẩy bẩy, hất tay áo bỏ .

 

Lão Đinh đầu mời lên xe ngựa lên, bộ hùng hục. Lão Đinh đầu thấy định về, Vương Tri Nghĩa đột ngột dừng , quát: “Ai cho ngươi về? Chủ nhà ngươi bảo ngươi đưa về cơ mà!”

 

Nói , trèo thẳng lên xe ngựa. Hắn ngốc, xe .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Chờ Vương Tri Nghĩa , Vương thị cúi đầu lau nước mắt, phòng trong. Phòng Nhị Hà vội vàng theo.

 

...

 

Mấy ngày , Quán Rau Dại treo biển nghỉ Tết: “Từ 26 tháng Chạp đến mùng 7 tháng Giêng nghỉ bán”.

 

Khách quen thấy tiếc hùi hụi, khuyên Phòng Nhị Hà đừng nghỉ lâu thế. ông mệt mỏi nửa năm, kiên quyết từ chối.

 

Tối đó, Phòng Ngôn hiến kế: “Cha, cha cứ với họ địa chỉ nhà , ai ăn thì tự tìm đến mua. Vậy là chúng cần cửa mà vẫn kiếm tiền.”

 

Phòng Nhị Hà xong sáng mắt: “Họ chịu đến ?”

 

Phòng Ngôn : “Cha hiểu sức mạnh của đồ ăn ngon . Rau nhà linh tuyền, gây nghiện đó.”

 

Hôm , Phòng Nhị Hà y như . Tối về, ông hớn hở: “Không ngờ thật sự mấy hỏi kỹ địa chỉ nhà .”

 

Đến ngày 25 tháng Chạp, Phòng Nhị Hà chuẩn dọn hàng về thì trong tiệm xuất hiện một vị khách mời mà đến.

 

Chính là Chu Bát Gia.

 

Hắn lên huyện thành việc, vô tình thấy cái biển hiệu, thấy bóng dáng quen thuộc bên trong, liền khẩy bước . Không ngờ Phòng Nhị Hà chạy lên đây phát tài.

 

“Phòng lão bản, lâu thấy. Hóa là phát tài ở đây.”

 

Phòng Nhị Hà giọng quen thuộc, , ánh mắt như phun lửa: “Chu lão bản, lâu thấy.”

 

Chu Bát Gia cửa hàng khang trang hơn ở trấn, giọng âm dương: “Phòng lão bản ăn càng ngày càng lớn. Chỉ ... thể lâu dài ...”

 

Phòng Nhị Hà tức giận: “Chu lão bát, ngươi rốt cuộc gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-167.html.]

Chu Bát Gia híp mắt: “Ta gì. Chỉ là cảm thấy... cái địa phương tồi.”

 

Phòng Nhị Hà hừ lạnh: “Ngươi nếu giở trò như ở trấn , thì đúng là si mộng.”

 

“Ha hả, ngươi cứ chờ xem.”

 

“Ngươi dám!” Phòng Nhị Hà chợt bình tĩnh , “Ngươi cũng hỏi thăm xem, cửa hàng lưng chủ nhân là ai. Chu lão bát, ngươi ở trấn thì , tới huyện thành , nơi ngươi định đoạt!”

 

Chu Bát Gia , nhất thời cũng hù. nghĩ bối cảnh nhà họ Phòng, nhạo: “Phòng lão , ngươi đùa ? Nhà ngươi mấy môn thích rách nát nào ? Nghe đại cữu ca nhà ngươi còn mặc kệ nhà ngươi cơ mà.”

 

Phòng Nhị Hà bình tĩnh: “Ngươi tin, thì cứ thử xem.”

 

Chu Bát Gia chuẩn rời , bỗng , ha hả: “ , con trai ngươi sang năm thi khoa cử ? Chỉ là ... đứa con gái ngốc nhà ngươi khỏi ? Ha ha ha!”

 

Nói xong, nghênh ngang rời .

 

Phòng Nhị Hà mang theo tâm sự nặng trĩu trở về thôn. Buổi tối, ông, Phòng Đại Lang và Phòng Ngôn đóng cửa họp kín trong thư phòng.

 

Phòng Nhị Hà kể chuyện Chu Bát Gia.

 

Phòng Ngôn nhíu mày. Cái nhà họ Chu thật đúng là âm hồn tan.

 

Phòng Đại Lang trầm tư: “Chẳng lẽ con gái Chu gia đưa đến huyện thành tiểu cho nhà nào đó?”

 

Phòng Nhị Hà lắc đầu: “Tin đồn thì nhiều, thật giả.”

 

Phòng Đại Lang chậm rãi : “Ta nhớ lúc hợp tác, Tôn thiếu gia hình như chút ân oán với Chu gia. Không bối cảnh Chu gia so với Tôn thiếu gia, bên nào mạnh hơn.”

 

Phòng Ngôn do dự: “Cha, đại ca, hai xem... khi nào con gái Chu gia chính là tiểu của Tôn lão gia (cha của Tôn Bác) ?”

 

Hai cha con đồng thời về phía Phòng Ngôn. Tới lời phản bác nuốt . Hình như... khả năng .

 

Nếu thì sự tình khó giải quyết.

 

Phòng Ngôn : “Cha, mai cha tìm Tôn thiếu gia, cứ kể cho .”

 

Phòng Nhị Hà lo lắng: “Chuyện nhỏ , phiền Tôn thiếu gia quá ?”

 

Phòng Đại Lang lập tức bắt ý: “Tiểu đúng. Cha, ngài cứ cướp cửa hàng của chúng . Cửa hàng là của Tôn thiếu gia ? Hắn chắc chắn sẽ mặc kệ.”

 

 

Loading...