Nói vài câu, hỏi: “Các ... núi chơi ?”
Phòng Ngôn toe toét: “ . Bọn định tìm xem con thỏ nào đói xỉu , kết quả chỉ bắt con gà rừng. cũng chán.”
Cao Đại Sơn , lập tức cúi đầu con thỏ trong tay: “Nột, lúc săn một con, tặng các .”
Nói , liếc trộm lưng Phòng Ngôn.
Phòng Ngôn giả vờ thấy, vội xua tay: “Không cần Đại Sơn ca. Huynh mau về nhà , lợn rừng nặng lắm. Bọn dạo thêm, cũng may mắn như thì .”
Cao Đại Sơn kiên trì: “Không , thường xuyên bắt thỏ. Tặng các .” Hắn đưa con thỏ về phía .
Mọi đều Phòng Ngôn, nhưng nàng vẫn lắc đầu. Đây là đồ mưu sinh của , thể tùy tiện nhận.
Kết quả, Cao Đại Sơn cũng chẳng cần nàng đồng ý , ném thẳng con thỏ xuống đất, vác lợn rừng... chạy biến. Phòng Ngôn nhặt con thỏ lên, gọi với theo mấy tiếng nhưng thèm đầu .
Phòng Ngôn thở dài, sang đại tỷ: “Đại tỷ, ... chúng nhận nhé?”
Phòng Đại Ni c.ắ.n môi: “Một con thỏ cũng rẻ. Như lắm.”
Phòng Ngôn : “Ta cũng thấy . Hay là chúng tìm thứ khác tặng ?”
Phòng Đại Ni gật gật đầu.
Buổi chiều, chuyện con thỏ, Phòng Nhị Hà và Vương thị đều cảm thấy nhà chiếm tiện nghi của , tìm gì đó đền bù.
Hai ông bà phòng trong bàn bạc. Phòng Ngôn cũng thấy lạnh, định quần áo. Kết quả, nàng cuộc đối thoại từ phòng bên cạnh. (Cái nhà cách âm thật sự quá tệ!)
Vương thị : “Cha bọn nhỏ, cái Đại Sơn đó... mai ?”
Phòng Ngôn khựng , lập tức dỏng tai lên .
Phòng Nhị Hà: “Hử? Sao bà hỏi chuyện ?”
“Là... là (thím) nhờ hỏi. Ta xem chừng, lẽ là chấm Đại Sơn .”
“Đệ ... Ai? Hà Hoa nhà nó á?”
“Còn ai nữa. Mấy hôm cứ hỏi thăm tình hình nhà Đại Sơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-164.html.]
Phòng Nhị Hà trầm tư: “Đại Sơn đúng là đứa . Phẩm tính , việc siêng năng. Chỉ là... gia cảnh kém quá.”
Vương thị cũng thở dài: “Ai . Ta thấy cũng vì thế mà do dự. thấy Đại Sơn là đứa , bỏ lỡ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà: “Hôm nào hỏi thăm xem. Chuyện bà đừng xen vội. Lỡ chỉ trúng vẻ bề ngoài, hối hận thì chúng khó xử.”
“Ai, .” Vương thị dừng một chút, : “Hà Hoa chỉ hơn Đại Ni nhà một tuổi. Nó bắt đầu tìm mối , Đại Ni nhà ...”
Phòng Nhị Hà : “Bà lo gì. Nhà giờ khá giả, của hồi môn thiếu, Đại Ni lo tìm nhà .”
Vương thị sốt ruột: “ mà, đại tẩu (bác cả) ...”
Phòng Nhị Hà nhíu mày: “Ta tin Đại Lang nhà mấy năm nữa chắc chắn thi đậu. Bà đừng lo lắng vớ vẩn.”
Mà ở phòng bên cạnh, Phòng Nhị Ni (Phòng Ngôn) thể bình tĩnh. Trời ơi! Cha ! Hai đừng loạn điểm uyên ương phổ (se duyên nhầm) nha!
Phòng Ngôn nghĩ thầm, nếu nàng lầm, hiểu sai, thì Cao Đại Sơn rõ ràng là thích đại tỷ nhà . Mà phản ứng hôm nay của đại tỷ, cũng chắc ý gì.
Không , thăm dò đại tỷ mới .
Buổi tối ngủ, Phòng Ngôn thì thầm: “Đại tỷ, em thấy Hà Hoa tỷ cũng bắt đầu tìm mối . Tỷ... ý tưởng gì ?”
Phòng Đại Ni chủ đề , mặt đỏ bừng: “Nhị Ni nhi, mới bao lớn mà nghĩ ba cái vớ vẩn !”
Phòng Ngôn : “Đâu . Chị em chuyện phiếm thôi mà. Tỷ tìm một phu quân như thế nào, cũng ý tưởng gì ?”
Phòng Đại Ni khẽ đ.á.n.h em gái một cái: “Muội linh tinh gì . Ta... đương nhiên là cha thì là .”
Phòng Ngôn thực sự ngạc nhiên. Cha rõ ràng là ví dụ "tự do yêu đương" sờ sờ mắt, mà Đại Ni vẫn giữ tư tưởng phong kiến như .
“Tỷ thật sự nghĩ ?”
“Tự... tự nhiên là .”
“Một chút cũng từng nghĩ tới?”
“Một chút... thì... cũng nghĩ tới một chút xíu.”
Phòng Ngôn , mắt sáng rỡ: “Vậy tỷ nghĩ gì, mau em !”
“Thì... chính là tìm giống như cha... săn sóc như cha là .” Nói xong, Phòng Đại Ni hổ trùm chăn kín đầu, giọng rầu rĩ vọng : “Muội mau ngủ , đừng nghĩ lung tung nữa!”