Hai ông bà lão cảm kích vô cùng, quỳ xuống thẳng dập đầu. Bọn họ ăn xin hơn một tháng, từ nơi lạnh hơn ở phía bắc tới đây. Lần đầu tiên gặp hiền lành giống như Phòng Nhị Hà. Bởi , họ đề nghị bán . Một văn tiền cũng cần, chỉ cần thể ăn cơm no là . Bà lão hấp màn thầu, gói bánh bao, khẳng định thể giúp việc. Chẳng qua chân ông lão một chút thọt, nhưng ông cũng thể xuống đất chút việc, đ.á.n.h xe. Tuyệt sẽ ăn .
Phía bọn họ cũng là tới chuyện bán , chẳng qua khác , lập tức đem bọn họ đuổi . Thậm chí tới chỗ bà mối tự nguyện bán , cũng ai thèm ngó ngàng tới bọn họ.
Lúc thấy Phòng Nhị Hà thiện tâm, nghĩ đến gói bánh bao, vội vàng quỳ xuống cầu xin.
“Lão gia, cầu xin ngài, chỉ cần thể cho hai chúng hai bữa cơm ăn là . Ngài liền phúc nhận lấy chúng .”
Phòng Nhị Hà hai ông bà lão màn trời chiếu đất, trong lòng cũng phi thường nỡ.
Vương thị ở phía động tĩnh, hai , liền đáp ứng. Khoảng thời gian con gái ở núi xảy chuyện, trong lòng nàng vẫn chút lo lắng. Nếu thể hai ở trong nhà trông coi, bọn họ cũng thể yên tâm một ít.
Nàng lôi kéo Phòng Nhị Hà qua một bên vài câu.
Vốn dĩ thấy tư thế là bán , đang kéo bạn già chuẩn rời hai , đột nhiên Phòng Nhị Hà ở lưng gọi bọn họ .
“Hai vị lão nhân gia, các ngươi bán cũng là thể, nhà của chúng hiện tại lúc đang cần nhân thủ. Chỉ là, các ngươi hiện tại bộ dạng suy yếu như thế, thực sự cũng chút lo lắng.”
“Lão gia, xin ngài tin tưởng chúng , chúng tuy rằng tuổi, nhưng sức lực vẫn còn, thật sự.”
Phòng Nhị Hà : “Nhà chúng sống cũng phi thường giàu , mua khẳng định xem thích hợp , thể việc . Các ngươi nếu là lừa chúng , chỉ ăn cơm mà việc, như chúng cũng cần. Các ngươi cái dạng , cũng chút tin .”
Ông lão xong lời , vội vàng quỳ xuống dập đầu, : “Ta lão già thể đ.á.n.h xe, cũng thể việc. Chỉ là đói quá, đường xa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-159.html.]
Vương thị khẩn trương lôi kéo Phòng Nhị Hà, Phòng Nhị Hà thoáng qua Vương thị, cho nàng một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.
“Có thể việc , cái xem biểu hiện của các ngươi. Như , các ngươi ba ngày tiên đến hậu viện nhà ở, xem , nếu là thích hợp, liền giữ các ngươi . Nếu là thích hợp, các ngươi liền tìm chỗ khác .”
Hai lưu lạc , vội vàng dập đầu tạ ơn.
Vương thị Phòng Nhị Hà phân tích rủi ro xong, lập tức thấy lấn cấn trong lòng. Phòng Nhị Hà thừa vợ mủi lòng, vội kéo bà một góc vắng, thủ thỉ: “Bà nó ơi, đừng giận. cũng thương bọn họ thật, nhưng bà nghĩ xem, lỡ như họ bệnh nặng quấn , việc, chẳng chúng tự dưng rước về hai miệng ăn báo cô ? Huống hồ, lai lịch rõ, ăn xin mà đến, ai họ gì. Cứ xem xét kỹ .”
Vương thị chồng , cũng bắt đầu thấy sợ hãi, vội : “Thế, thế là thôi ? Lỡ họ là thì ?”
Phòng Nhị Hà : “Người mà lắm thế. Lát mời lang trung tới xem. Mấy ngày bà cứ cùng hai em dâu sang chuyện phiếm với bà lão xem .”
“Nói, cái gì ạ?” Vương thị lập tức căng thẳng.
Phòng Nhị Hà phì : “Cần gì . Cứ bảo bà việc vặt, buôn dưa lê chuyện nhà là . Hỏi xem họ từ tới, nông nỗi , kiểu kiểu thế.”
Vương thị xong, trịnh trọng gật đầu như hiểu rõ nhiệm vụ.
Buổi chiều, lang trung tới xem, kết luận hai chỉ đói mệt quá độ, bệnh tật gì. Phòng Nhị Hà thở phào nhẹ nhõm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hai ông bà lão thì cảm kích vô cùng. Lão gia nhà chỉ cho cơm ăn, còn mời thầy thuốc. Ở quê họ , già bệnh vặt còn chẳng ai đoái hoài, gì bệnh nặng.