Phòng Hà Hoa thấy bộ dạng của nàng, nhíu nhíu mày, an ủi : “Ngôn tỷ nhi, ngày thường ngươi là một bình tĩnh bao, lúc cũng thể ngớ ngẩn . Chúng hôm nay chỉ ở bên ngoài, Thục Tĩnh mà núi sâu chứ. Tỷ ngày thường là cẩn thận bao nhiêu, thể phạm loại sai lầm đó. Ta thấy a, chừng tỷ về nhà , hoặc là lạc đường.”
“Lạc đường?” Phòng Ngôn hai mắt đẫm lệ Phòng Hà Hoa.
“ , ngươi xem, và tỷ ngươi hai ngày thường cũng ít khi lên núi, lạc đường là chuyện bình thường. Nếu các ngươi dẫn tới nơi , một chừng sẽ về nữa. Mau đừng , chúng mau tìm một chút, gọi một chút.” Phòng Hà Hoa cầm khăn tay lau nước mắt cho Phòng Ngôn.
Cao Đại Sơn cũng thoáng qua Phòng Hà Hoa.
Phòng Ngôn cũng phảng phất như bắt một cọng rơm cứu mạng, : “ đúng, chúng mau tìm một chút.”
Cao Đại Sơn lúc : “Chia tìm . Ngôn tỷ nhi theo , mấy khác tụ với , vòng quanh chân núi tìm một chút.”
Kế tiếp, từng đợt từng đợt tiếng gọi lớn vang lên.
“Đại tỷ” “Thục Tĩnh tỷ” “Thục Tĩnh”……
Cao Đại Sơn tới tới, thấy sắp đến nhà , trong lòng chợt động, theo con đường, hướng về một cái bẫy gần đó đến.
Càng càng gần, Phòng Ngôn cũng mơ hồ thanh âm. Thanh âm tuy rằng rầu rĩ, nhưng giống tiếng của đại tỷ nàng.
“Đại tỷ!” Phòng Ngôn giống như con ruồi đầu chạy loạn khắp nơi.
Cao Đại Sơn kéo Phòng Ngôn , : “Ngôn tỷ nhi, ngươi bình tĩnh một chút, theo .”
Chờ theo Cao Đại Sơn hướng về phía , Phòng Ngôn phát hiện thanh âm quen thuộc càng ngày càng gần. Cho đến khi bọn họ đến một chỗ, Phòng Ngôn phát hiện thanh âm là từ mặt đất truyền đến.
Cao Đại Sơn đột nhiên kéo Phòng Ngôn một cái, : “Đừng nhúc nhích, theo , phía là bẫy rập.”
Chờ tới chỗ bẫy rập, Phòng Ngôn mới rốt cuộc yên tâm.
“Đại tỷ!”
“Nhị Ni nhi!”
Cao Đại Sơn dùng tay vạch đám cỏ xung quanh bẫy rập , Phòng Ngôn cũng rốt cuộc thấy cảnh của Phòng Đại Ni.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-152.html.]
“Đại tỷ, tỷ việc gì chứ?”
Phòng Đại Ni : “Không việc gì, chỉ là chân chút đau.”
Cao Đại Sơn vốn dĩ định về nhà lấy dây thừng, nhưng Phòng Đại Ni chân đau, liền nhíu nhíu mày.
“Đại Sơn ca, cái hố mà sâu thế?”
Cao Đại Sơn giải thích : “Đây là đào một cái hố, nhà ở ngay gần đây, dã thú từ núi xuống, cho nên một cái hố để chặn dã thú. Phía dấu, kinh nghiệm đều . Chẳng qua tỷ tỷ ngươi tới đây bao giờ, xem hiểu dấu hiệu, cho nên ngã xuống. Thật sự xin , cũng xảy chuyện như .”
Nói , Cao Đại Sơn mặt lộ vẻ áy náy.
“Không việc gì, Cao đại ca, loại chuyện cũng thể trách .” Phòng Ngôn .
“Ai da.” Phòng Đại Ni kêu một tiếng.
“Sao thế, đại tỷ?”
Phòng Đại Ni : “Vừa nãy còn cảm thấy đau, lên cử động một chút thì phát hiện đặc biệt đau.” Nói , nước mắt đều chảy xuống.
“Đại tỷ, tỷ đừng hoảng, lập tức cứu tỷ lên.”
Nói , Phòng Ngôn về phía Cao Đại Sơn, : “Đại Sơn ca, cái đây, tỷ của mà lên , hố sâu như .”
Đại tỷ của nàng chân đau, cái hố tương đối sâu, leo thì khẳng định là leo lên . Dùng dây thừng thì cũng dùng đến chân. Trừ phi…… Trừ phi từ phía đem tỷ kéo lên.
Chính là, hiện tại chỉ nàng và Cao Đại Sơn hai ở đây. Cao Đại Sơn là một ngoại nam…… Nếu là nàng thì khẳng định là ngại, nhưng là đại tỷ của nàng…… Xem chỉ thể chờ nhị ca nàng đây.
“A! Đau quá !” Phòng Đại Ni ở hô lên.
“Đại tỷ, tỷ xảy chuyện gì ?” Phòng Ngôn lóc .
“Không , lòng bàn chân đau nhói.” Nói Phòng Đại Ni nhịn lên.
Cao Đại Sơn ở bên cạnh rối rắm hồi lâu, lúc , rốt cuộc nhịn , : “Có thể là chân trật hoặc là té thương, nếu ngươi ngại , …… ……”