Đến chiều, khi xong việc, Vương thị cũng chuyện Phòng Nhị Hà và Phòng Ngôn mua một nhà ba . Vốn còn khó hiểu, nhưng khi sân thấy họ, trong lòng bà cũng chua xót, khóe mắt cay cay.
Với tinh thần cứu thì cứu cho trót, Phòng Ngôn bảo Phòng Nhị Hà đưa cho họ ít tiền, dặn tối nếu đói thì tự mua gì đó ăn.
Về đến nhà, Phòng Đại Lang cha và em gái mua mấy như về, cũng gì. Kệ đàn ông bệnh khỏi , thì vợ con ông cũng đáng giá bốn năm lượng bạc .
Sáng hôm , khi đoàn Phòng Ngôn đến huyện thành, mơ hồ thấy tiếng từ phía . Nàng vội vàng chạy sân . Chỉ thấy hai con đang gục bên đàn ông mà , cả hai đều phờ phạc, rõ ràng là cả đêm ngủ.
Phòng Ngôn cảnh , trong lòng chấn động. Chẳng lẽ đàn ông ... qua khỏi? Không thể nào, linh tuyền tác dụng chứ.
“Có chuyện gì ?” Vương thị hỏi.
Tiểu cô nương lóc: “Cha con... ông ...” Nói nức nở.
Phòng Ngôn qua xem đàn ông, sắc mặt rõ ràng hồng hào hơn, đưa tay thử thở. Vẫn còn. Nàng nhíu mày: “Đừng nữa, cha cô , thấy ông sắp khỏe . Cô mau sắc thêm bát t.h.u.ố.c nữa .”
“A? Cha con ? ông uống t.h.u.ố.c từ trưa hôm qua, đến giờ vẫn tỉnh.”
“Ta là , cô mau .”
Người phụ nữ Phòng Ngôn , vội bảo: “Con đừng , để . Con ở trông cha.”
Đến giờ Tỵ, Phòng Ngôn tin đàn ông tỉnh. Nàng cuối cùng cũng yên tâm.
Ba ngày , đàn ông thể bình thường. Ông cũng hiểu chuyện gì xảy , rõ ràng Hắc Bạch Vô Thường đến bắt ông, mà ông kéo về. Tuy tại , nhưng ông đem tất cả công lao quy cho gia đình Phòng Ngôn.
Cả nhà ba quỳ xuống dập đầu. Phòng Ngôn : “Đừng dập đầu nữa. Phải , các tên gì?”
Người đàn ông nghĩ một lát : “ bán từ khi còn nhỏ, chỉ nhớ khi bán là họ Hồ. Tên đây cũng là chủ cũ đặt, bây giờ đến đây, tự nhiên là theo chủ nhà sắp đặt.”
Phòng Nhị Hà: “Vậy ông tên là Bình Thuận nhé. Hôm đó con gái ông ông trồng trọt đúng ?”
Hồ Bình Thuận: “Dạ , lão gia. Trước đây cũng ở trang viên của chủ cũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-147.html.]
“Vậy đây ông trồng gì?” Phòng Ngôn nhớ, ở vùng Đông Bắc (biên quan) chỉ trồng lúa mì.
“Trồng lúa mì, đậu nành, lúa nước.”
“Một vụ hai vụ?”
“Bên đó lạnh, chỉ trồng một vụ.”
Phòng Nhị Hà Phòng Ngôn hỏi, cũng chen : “Vậy ông trồng ngô ?”
Hồ Bình Thuận: “Biết ạ, tuy từng trồng, nhưng tiểu nhân giảng qua. Cũng bên trồng hai vụ.”
Tiếp đó, Phòng Nhị Hà hỏi ông một vấn đề, qua đúng là rành rẽ chuyện đồng áng.
Vốn dĩ Phòng Nhị Hà bảo ông nghỉ ngơi thêm mấy ngày hẵng đồng, nhưng Hồ Bình Thuận nhất quyết đòi ngay hôm nay. Sức khỏe của ông tự , gần như bình phục.
Mấy hôm nay ngô cũng thu hoạch rải rác, đất cũng bắt đầu dọn dẹp.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà vốn nghĩ bỏ bốn lượng bạc mua về hai con, ngờ vớ một lao động chính. Ông tính mấy hôm nữa tìm quản sự phù hợp. vì bận, cộng thêm Phòng Ngôn khuyên can, nên ông vẫn tìm môi giới.
Phòng Nhị Hà nghĩ đến bộ dạng thoi thóp hôm , vẻ mặt tuy còn chút bệnh nhưng tinh thần khỏe mạnh của ông hôm nay, cảm thấy vô cùng thần kỳ. Thấy ông kiên quyết, buổi chiều ông cũng dẫn ông xem đất.
Cả nhà ba Hồ Bình Thuận tạm thời ở trong phòng sân của quán huyện thành.
Sáng sớm, khi Phòng Nhị Hà đến, vợ của Hồ Bình Thuận, Lưu thị, phụ giúp gói bánh bao, nhóm lửa. Bà giành hết việc của Vương thị.
Con gái của Hồ Bình Thuận, tên là Hắc Nha, thì theo Phòng Ngôn quán bán nước trái cây.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời. Công việc chính của Hồ Bình Thuận và Lưu thị là trông coi 50 mẫu đất , thuê công, nấu cơm...
Từ giờ đến mùa xuân năm , lúa mì mới thể thu hoạch. Quán Rau Dại ở huyện thành cách mảnh đất đó cũng xa, nên họ tạm thời cứ ở đây.