Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-11-13 09:29:49
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý thị xong gật gù: “Nhìn chắc cũng tháo vát lắm nhỉ?”

 

Nghe , Vương thị : “Tháo vát lắm, bốc vác cho , một ngày chở hai ba xe hàng, nhiều hơn thường một chuyến.”

 

Mắt Lý thị sáng lên: “Giỏi giang . Nhìn tuổi cũng nhỏ, ... thành ?”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Vương thị , mặt lộ vẻ tiếc rẻ: “Chắc là . Thằng bé khổ, mồ côi cha từ sớm. Bà nội với chú bác cũng chẳng ngó ngàng, nó sống một ở chân núi. Nhìn thì to con chứ mới 15-16 tuổi thôi. Hoàn cảnh như nó, ai mai. thì quý thằng bé lắm, thật thà, chịu khó.”

 

Lý thị cảnh của Cao Đại Sơn, vẻ mặt còn hớn hở như .

 

Ở thời cổ đại, cha , gia tộc chống lưng, đúng là khó mà chuyện cưới xin. Phản ứng của Lý thị cũng là bình thường.

 

Hai chuyện thêm vài câu, Lý thị cầm chỉ về nhà.

 

Đến tối ăn cơm, Phòng Nhị Hà báo cho cả nhà mua mảnh đất nữa. Nghe lý do của ông, Phòng Ngôn : “Đất như ai còn dám mua chứ, sợ quá. Lỡ mua , chú thím nhà đó về, còn quậy thế nào nữa. Với , cứ cái cách họ đối xử với Đại Sơn ca là cả nhà đó chẳng gì. Người như , chúng nên tránh xa. Rẻ mấy cũng thèm.”

 

Phòng Nhị Hà rầu rĩ: “Chỉ là, đất như khó tìm quá.”

 

Phòng Ngôn đảo mắt, : “Cha, chiều nay con cha , con thấy mua đất hoang cũng , còn rẻ. Rốt cuộc vì cha mua đất hoang? Nhà giờ tiền, quán ăn cũng ăn phát đạt, cần thu hoạch ngay lập tức. Mua ít đất hoang về nuôi mấy năm cũng mà.”

 

Phòng Nhị Hà: “Ngôn tỷ, con đó thôi. Có những mảnh đất hoang, dù nuôi mấy năm cũng chắc trồng gì. Trước đây cũng nhà mua đất hoang, nuôi năm sáu năm, thu hoạch vẫn kém lắm.”

 

Phòng Ngôn thật sự mấy chuyện , nàng chỉ nghĩ linh tuyền, đất đến mấy cũng biến thành ruộng .

 

“Ta thấy hai cha con cũng đừng tranh luận nữa, là chọn cách trung bình, mua ruộng bậc trung .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-139.html.]

Phòng Ngôn gật đầu: “Mẹ cũng lý. Cha, con thấy, mua ruộng gì quan trọng, quan trọng là liền một mảnh, đỡ chỗ một ít chỗ một ít, chúng trông xuể. Cách nhà xa một chút cũng , đến lúc đó cất mấy gian nhà ở đầu ruộng, thuê vài , chẳng vấn đề đều giải quyết .”

 

Phòng Nhị Hà xong, cứ chằm chằm Phòng Ngôn. Sau đó, ông phá lên : “Ngôn tỷ, xem cha vẫn nghĩ nhiều bằng con. Phải ha, chúng mua vài , tuy giống nhà giàu cất cả trang viên, nhưng cất một cái sân nhỏ đơn giản cũng đủ dùng. Như , cách nhà gần xa cũng thành vấn đề.”

 

Phòng Ngôn liền thầm: “Với , cách nhà xa một chút, cũng chúng mua nhiều đất như , cũng đỡ rắc rối.”

 

Phòng Nhị Hà Phòng Ngôn , sắc mặt tối , rõ ràng là nhớ đến chuyện nhà cũ. Ông nhếch mép: “Con suy tính cũng lý.”

 

Phòng Ngôn giơ ngón cái với Phòng Nhị Hà, cố dịu khí: “Cha nghĩ như .”

 

Phòng Nhị Hà: “Được, mai cha tìm môi giới. Xa thì xa, trông là .”

 

Đến ngày hôm , Đồng gia ở phủ thành cử mang 500 lượng ngân phiếu còn đến. Vốn hẹn là hôm mang tới, trì hoãn mấy ngày.

 

Sắc mặt của hầu đến đưa tiền cũng lắm, áy náy : “Phòng lão bản, xin , thiếu gia nhà chúng gần đây chút việc, nên mới chậm trễ.”

 

Phòng Nhị Hà : “Không , tiểu uống chén hẵng .”

 

“Không , , còn về gấp. Phòng lão bản, cáo từ.”

 

Nói thật, nếu vì Trịnh Kiệt Minh quen Đồng gia, họ thật sự nghi ngờ Đồng gia lừa gạt, lâu như mang tiền đến.

 

Chẳng qua, mấy ngày , lúc Trịnh Kiệt Minh ghé qua, vô tình nhắc tới, mới là chuyện gì.

 

“Biểu ca, hôm Đồng thiếu gia mang tiền còn đến ?” Trịnh Kiệt Minh hỏi.

 

 

Loading...