“Khách quan, ngài một chén nước trái cây mát lạnh ạ?” Phòng Ngôn hỏi.
Đồng Cẩm Nguyên liếc Phòng Ngôn, đó thẳng cỗ máy ép nước: “Được.”
“Vậy ngài vị gì ạ, dưa hấu, quýt, chỉ quả?” Phòng Ngôn hỏi. Khách đến là vàng, cũng chỉ một hai mỗi ngày chằm chằm cỗ máy của nàng.
Đồng Cẩm Nguyên chút nghĩ ngợi: “Chỉ quả.”
“Vâng, ngài chờ một lát, con cho ngài ngay.”
Phòng Ngôn lấy muỗng múc một ít chỉ quả gọt vỏ, cắt miếng, bỏ cái phễu bên , đó một tay dùng cái chày ấn xuống, một tay xoay tay cầm. Chỉ chốc lát , một chén nước chỉ quả xong.
Mắt của Đồng Cẩm Nguyên hề rời khỏi cỗ máy, lúc , mắt sáng rực cỗ máy, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“6 văn tiền ạ.”
“Ta hỏi thứ bao nhiêu tiền?” Đồng Cẩm Nguyên chỉ máy ép nước trái cây.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn mắt, đảo mắt một vòng: “10 lượng bạc một cái.”
Không ngờ Đồng Cẩm Nguyên mắt cũng chớp, hỏi: “Mua ở ?”
“Phủ thành.” Phòng Ngôn dùng chiêu lừa cũ.
Lúc mắt Đồng Cẩm Nguyên mới rời khỏi cỗ máy, chằm chằm Phòng Ngôn thật sâu, mấy giây , mới : “Cô đang dối, phủ thành bán thứ .”
Phòng Ngôn Đồng Cẩm Nguyên chằm chằm chút chột , bất quá, nàng cố giữ nụ , : “Vậy , chắc là con nhớ nhầm. Con cũng quên mất mua ở . Khách quan, nước trái cây xong ạ, tổng cộng 6 văn tiền.”
Đồng Cẩm Nguyên Phòng Ngôn một hồi lâu, định từ trong túi lấy bạc , kết quả sờ túi, trống rỗng. Lúc mới nhớ , nãy ngoài vội quá, quần áo, cũng mang bạc theo.
Sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, từ nhỏ đến lớn, bao giờ gặp tình cảnh hổ như thế . Hắn sờ túi nửa ngày, mới rốt cuộc hết hy vọng.
Nụ của Phòng Ngôn lúc cũng tắt ngấm, thầm nghĩ, trông giống đến gây sự . Bảo nước trái cây, kết quả mắt cứ dán cỗ máy. Xem cũng mua máy, mua thì chuyện đàng hoàng chứ, trưng bộ mặt lạnh như tiền cho ai xem.
Bất quá, trông cũng giống nghèo. Sao một văn tiền cũng mang?
Đồng Cẩm Nguyên bắt gặp ánh mắt dò xét của Phòng Ngôn, sắc mặt chút ửng đỏ, khóe miệng giật giật nửa ngày, mới : “Cái đó, … mang tiền, thể… chờ về lấy đưa cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-128.html.]
Phòng Ngôn cũng hiểu hôm nay món tiền là đòi , bất quá, cũng may uống xong mới tiền. Giữ vững nguyên tắc tươi đón khách, Phòng Ngôn : “Được ạ.”
Đồng Cẩm Nguyên thấy Phòng Ngôn , liền càng thêm hổ.
Hai đang mắt to trừng mắt nhỏ, thì bên cạnh truyền đến một giọng .
“Đồng thiếu gia, thì ngài ở đây, hầu của ngài nãy tìm thấy ngài.”
“Trịnh lão bản.”
“Biểu thúc.”
“Ngôn tỷ nhi!” Nói xong, Trịnh Kiệt Minh lúc mới ngẩng đầu lên , : “Hóa là tiệm nhà , thật trùng hợp.”
Phòng Ngôn thấy Trịnh Kiệt Minh, cũng : “Biểu thúc, mấy hôm nay thúc mới về ạ? Mấy hôm Tuệ tỷ còn thúc vẫn ở phương bắc về.”
Trịnh Kiệt Minh : “ , hôm nay mới về. Biểu thúc còn mang ít đồ về cho con, hôm nào bảo Tuệ tỷ mang qua.”
Phòng Ngôn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc của một đứa trẻ: “Vậy con cảm ơn biểu thúc .”
“Khách sáo gì chứ. À, con đang gì ở đây, cha con ?”
“Cha con ở trong bán bánh bao. Nhà con dạo bắt đầu bán nước trái cây.”
Trịnh Kiệt Minh liếc quầy hàng của Phòng Ngôn: “Lợi hại nha, con cũng ngoài kiếm tiền .”
“Ủa? Đây là cái gì ?” Trịnh Kiệt Minh cỗ máy ép nước của Phòng Ngôn hỏi.
Phòng Ngôn thấy Trịnh Kiệt Minh chằm chằm cỗ máy ép nước của , : “Cái là máy nước trái cây đó ạ.”
Trịnh Kiệt Minh tới cẩn thận : “Thứ kỳ lạ thật, cái mà nước ?”
Người nào đó hai thúc cháu phớt lờ nãy giờ lên tiếng: “Được, thấy .”
Vừa thấy Trịnh Kiệt Minh tới, Đồng Cẩm Nguyên cảm thấy cứu tinh của đến. Hắn lập tức thể thoát khỏi tình cảnh hổ . Chỉ là hai họ chuyện, cảm thấy càng hổ hơn. Thì hai thế mà quen , hành vi nãy của , khẳng định cũng sẽ . Hắn vốn tưởng quen, hổ một chút thì thôi, lúc gặp quen, chẳng là càng thêm hổ .