“Cái gì?” Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu.
“Thứ nhất, là vệ sĩ đặc biệt của em nhưng sắp xếp công tác an cho em.” Đoàn Tiêu nhấc tay, vén tóc con ở bên mai tai cho cô, : “Thứ hai, là bạn trai của em nhưng em cho phép tự ý kéo cà vạt em thắt buổi sáng xuống.”
“Ôi trời, đều chuyện gì to tát cả.” Sở Tiểu Điềm cong mắt: “Em đều tha thứ hết.”
Thời Lam âm thầm ăn một nắm cơm chó, ôm lấy trái tim của tìm trai, kết quả phát hiện đang ở ngã rẽ hành lang, cúi đầu, đang nghĩ gì.
“Anh.”
“Hả?” Thời Thần ngẩng đầu: “Kết quả kiểm tra , tay .”
Thời Lam chỉ n.g.ự.c : “Vậy trái tim của ?”
“Không hết.” Thời Thần xoa ngực, một lúc khẽ và : “Chỉ chua chát.”
“Vẫn còn đau nhỉ?”
“Ừ. vui.”
Thời Lam một lúc, ôm lấy : “Anh trai ngốc.”
Cô gái yêu thầm lâu như , nhưng vì đủ thứ nguyên nhân, thậm chí ngay cả quen cô cũng cơ hội.
Mà hiện giờ cô trong lòng.
Người trong lòng của cô còn là thích hợp với cô nhất, thể bảo vệ cho cô.
Không buồn là chuyện thể nào.
khó chịu hơn nữa cũng nhịn , hơn nữa cũng chỉ thể nhẫn nhịn.
Thời Lam thở dài: “Anh hối hận khi đến gặp ?”
“Không.” Thời Thần lắc đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Tiểu Điềm từng thích Úy Lam nhất.” Mắt Thời Lam ửng đỏ, cô nắm lấy tay , khẽ : “Mặc dù hai năm nay cũng là một phần của Úy Lam, cho nên... Cậu cũng thích đó, trai .”
Thời Thần lắc đầu: “Không, Úy Lam thật sự trong lòng cô vẫn là em.”
Thời Lam : “ em ngốc nghếch như , mỗi chọc đều cẩn thận dọa , nào cũng là an ủi . Hơn nữa, từ lúc đầu cũng là ...”
Thời Thần xoa đầu cô , để cô tiếp, mỉm và : “Ai bảo là của em cơ chứ, cho dù em gì đều giúp em giải quyết thỏa.”
Thời Lam còn gì đó, nhưng ánh mắt của ngăn .
“Chuyện đừng nên để cô .” Thời Thần khẽ : “Cô mãi mãi đừng thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-205.html.]
Sở Tiểu Điềm tìm Thời Thần và Thời Lam hồi lâu mới phát hiện bọn họ ghế. Thời Lam tựa đầu vai Thời Thần, dường như vì nãy hoảng sợ và suốt đường quá căng thẳng nên hiện giờ cô mệt mỏi, dựa ngủ say .
Thời Thần ngẩng đầu lên, nhỏ với Sở Tiểu Điềm: “Tiểu Điềm, đưa Tiểu Lam về nhà .”
Sở Tiểu Điềm áy náy: “Xin , chuyện đều vì .”
Thời Thần : “Nếu cô coi chúng là bạn bè thì đừng để chuyện trong lòng.”
Giọng của giống như ánh mắt, bình tĩnh và dịu dàng, an ủi cảm giác áy náy rối loạn trong lòng Sở Tiểu Điềm trong nháy mắt.
“Cảm ơn , Thời Thần.” Sở Tiểu Điềm Thời Lam và : “Cảm ơn cứu .”
Thời Thần : “Không cần cảm ơn, là việc nên .”
“Vậy... Buổi tối ăn cơm xong về , gì cũng để tiếp đãi hai chút chứ.”
“Ăn cơm, ăn cơm!” Thời Lam thấy hai chữ ăn cơm thì bật dậy, dụi mắt: “Ăn cơm về. Anh, em đói .”
“Được thôi, thì ăn cơm.”
Bọn họ bắt xe taxi tới, cho nên lúc thì xe của Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu ăn cơm cùng bọn họ. Sở Tiểu Điềm chuyện khác giải quyết, nhưng nhất định đến xem cô mới yên tâm.
Trước khi , Đoàn Tiêu cảm ơn Thời Thần.
Thời Thần bắt tay với , : “Đừng khách sáo, và Tiểu Lam đều là bạn của Tiểu Điềm, chuyện là gì cả.”
Sở Tiểu Điềm Thời Lam kéo lấy, hỏi ăn gì, cô đầu thấy Đoàn Tiêu và Thời Thần đang chuyện ở cách đó xa.
Thời Lam cũng một cái, cô suy nghĩ gì đó : “Người đàn ông của và tớ thật sự cùng một kiểu .”
“Vậy ?”
“Ừ, tớ quá dịu dàng.” Thời Lam ôm cánh tay của Sở Tiểu Điềm, dựa vai cô và : “Có đôi khi dịu dàng đến mức đau lòng. Có điều, thực trong xương tủy của cũng một thứ cố chấp, nếu cũng sẽ thường xuyên giành giải nhất, chẳng qua những thứ cố chấp và mạnh mẽ của đều thắng sự dịu dàng...”
Sở Tiểu Điềm : “Anh thật sự .”
“Tốt thì , nhưng đôi khi cũng xa.” Thời Lam khà khà, : “Cậu tin Úy Lam dọa đều là chọc ?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn , đó lắc đầu: “Tớ còn lâu mới tin, chắc chắn là .”
“Không ngờ tin tớ!” Thời Lam khó tin hét lên, đó bĩu môi: “Được thôi, tin mới đúng đó...”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Trước giờ cô đều thể cảm nhận tính cách trốn tránh của Thời Lam, nhưng hôm nay gặp ngoài đời thì cảm giác càng rõ ràng hơn.