“Có tiểu thuyết sẽ đau đến c.h.ế.t sống ... Em cũng đau, nhưng hình như đến mức đó...”
“... Còn đau ?” Đoàn Tiêu bất lực : “Em em chảy bao nhiêu giọt nước mắt ?”
Sở Tiểu Điềm mở to mắt: “Vậy ?”
Cô suy nghĩ một lúc... Hôm qua hình như cô ch** n**c mắt, cho nên luôn ôm chặt lấy cô, dỗ dành cô, hôn lên từng giọt nước nơi khóe mắt cô.
Có lẽ hôm qua quá căng thẳng, nên đến hiện giờ cô mới nhớ nhiều chi tiết.
Bởi vì quá kìm nén, cho nên từng giọt mồ hôi trán của Đoàn Tiêu chảy xuống cô. Sự dịu dàng kiềm chế mà bao dung hệt như nước ôm trọn lấy cô, vì mà nỗi đau cơ thể cũng còn khó chịu nữa.
Đến khi ngủ , cô vẫn còn nhớ Đoàn Tiêu lấy khăn ấm lau giúp cô và luôn dỗ cô ngủ.
Có lẽ thế giới chỉ cô mới , hóa là một đàn ông dịu dàng đến mức khiến say đắm.
“Sở Tiểu Điềm.”
Bỗng nhiên gọi khẽ tên cô.
Sở Tiểu Điềm: “Hả?”
“Em còn nhớ tối qua gì ?”
“Gì cơ?”
“Em ...” Đoàn Tiêu mắt cô, một cách chậm rãi: “Em đau, em cần nữa.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Em ! Không em !”
Chuyện đến nước , cô chỉ thể chơi ăn gian...
Chứ còn cách nào nữa?
Đoàn Tiêu im lặng cô.
Mặc dù ánh mắt của bình tĩnh, sâu thẳm nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn cảm nhận ... lời lên án nhỏ nhoi.
“Em thể nào cần .” Sở Tiểu Điềm ôm eo , vùi đầu lồng n.g.ự.c , cọ tới cọ lui: “Anh như , em nỡ cần chứ, còn lâu em mới ngốc như thế đó. Vả ... Vả ...”
“Vả cái gì?”
“Vả Karl và Tuyết Cầu là cục cưng chung của chúng , vì bọn chúng, em cũng sẽ rời xa !”
Đoàn Tiêu: “...”
Hay lắm, hôm nay hai tên nhóc mỗi đứa thêm một cái đùi gà.
“Em tắm.”
“Anh ẵm em .”
Sở Tiểu Điềm định từ chối thì Đoàn Tiêu vén chăn , lấy áo sơ mi khoác lên cô, ôm cô lên.
“Không cần , em tự ...”
“Đừng nhúc nhích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-189.html.]
Đến khi thật sự tắm rửa Sở Tiểu Điềm mới cảm thấy đau là lừa dối, lúc cô dậy mới phát hiện cả vô cùng nhức mỏi, tắm nước nóng xong mới thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khi cô bước , Đoàn Tiêu nhà bếp nấu ăn.
Anh nấu cháo, hình như còn nấu thêm hai món nữa, Sở Tiểu Điềm cần phiền phức như , ăn trứng gà là .
“À, Nhiếp Phi Chiến còn ở nhà , cần mang cơm cho ? Hoặc em đặt đồ ăn ngoài cho ?”
Tốt gì cũng là ân nhân cứu mạng bọn họ trong ở nước K. Hơn nữa, Nhiếp Phi Chiến còn là sếp lớn của căn cứ mà Sở Hàn Giang ở, tất cả vấn đề an đều do phụ trách, cũng là bảo vệ bố cô.
“Không cần, đói thì tự đến nhà bếp nấu.”
Đoàn Tiêu dường như cô đang nghĩ gì, : “Cậu nhiều chuyện như , em đừng để ý.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, chắc Nhiếp Phi Chiến một một quen, ân tình gì đó, cũng để trong mắt.
chỗ cần đến cô, cô vẫn .
“Vậy gì cần em giúp đỡ, cứ với em nhé.”
Mặt trời hôm nay , ánh nắng sớm mai chiếu từ ngoài cửa sổ trong, nửa của Đoàn Tiêu đều tắm ánh nắng mặt trời, hình thẳng tắp, vẻ mặt tập trung, Sở Tiểu Điềm dáng vẻ cúi đầu thái rau, cô di dời ánh mắt chút nào.
Cô nhất định tích góp nhiều nhiều may mắn nên mới gặp đàn ông như .
Sở Tiểu Điềm kìm mà qua, ôm lấy từ đằng .
Đoàn Tiêu khựng , đầu.
Sở Tiểu Điềm kiễng chân, hai hôn một cách ăn ý.
“Chúng như tính là ở chung ?”
“Em xem?”
Sở Tiểu Điềm cong mắt : “Dù tính, em cũng cướp nhà, cho nữa.”
Đoàn Tiêu đầu .
Cô thấy khóe môi nhếch lên, .
Sở Tiểu Điềm thầm nghĩ, thể tiếp nữa, nếu còn , đến cơm cô cũng cần ăn thấy no .
Quả nhiên đàn ông quá trai cũng là một tội .
“À, hôm nay mấy giờ ?”
“Không vội, buổi chiều cũng .”
“Vậy em thể đến thăm Karl và Tuyết Cầu ? Em nhớ bọn chúng .”
“Sau em thể đến bất cứ lúc nào.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Dù cũng gần đây, dù xe, bộ một lúc cũng đến .
Khi định ăn cơm, Đoàn Tiêu bỗng nheo mắt ngoài cửa sổ, đó dậy bước đó.