Từ khi cần ngày ngày , việc đầu tiên Sở Tiểu Điềm mỗi sáng chính là ngủ nướng, nướng đến khi Tuyết Cầu đói bụng, tới nhảy lên giường cô, bảo cô dậy nấu đồ ăn sáng cho nó.
hôm nay cô dám ngủ nướng, bởi vì giường chỉ cô.
Đoàn Tiêu từng ngủ với cô, nhưng đây là đầu tiên ôm cô ngủ suốt đêm.
Hơn nữa, chắc chắn là cô giữ chặt lấy buông.
Sau khi xong câu , Sở Tiểu Điềm ôm mặt, nhảy xuống giường. Bởi vì quá vội vàng, cô suýt nữa ngã bên giường.
“Đứng .”
Khí thế của Sếp lớn Long Phong Đặc Vệ quả nhiên thể che đậy , chỉ nhẹ nhàng lên tiếng mà khí như ngưng đọng.
Sở Tiểu Điềm dừng bước, nơm nớp lo sợ .
Đoàn Tiêu dựa đầu giường, cho dù một đêm trôi qua, gương mặt và mái tóc vẫn sạch sẽ gọn gàng như cũ. Trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú và cứng rắn còn hiện lên nét lười nhác: “Ngủ xong thì chạy hả?”
Khung cảnh quả thật quá mạnh mẽ.
Nếu nam thần của cô ngủ giường cô, sáng sớm thức dậy còn dùng dáng vẻ lười nhắc, biểu cảm như cô thì cô chảy m.á.u mũi là một vấn đề nghiêm trọng.
Da đầu Sở Tiểu Điềm tê dại, cô yếu ớt : “... Em còn lâu mới chạy.”
Đoàn Tiêu xuống giường, cầm lấy dép lê của cô, tới mặt cô và khom : “Đất lạnh, mang dép chạy.”
Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ nhiều hình ảnh.
Tối qua cô uống say, lúc nhà là Đoàn Tiêu một tay đỡ cô, một tay tìm dép lê của cô, đó khom cho cô giống như hiện giờ.
Cô sofa kéo cánh tay buông, xoa đầu vỗ về cô, sẽ cả.
Thậm chí, khi cô đang đánh răng súc miệng, cũng là ở bên cạnh lấy kem đánh răng, rót nước cho cô. Chờ cô rửa mặt đánh răng xong, luôn cách đó xa cô tránh cho cô ngã xuống đất.
Vả cả tối qua ở giường, cô quấy rối đến tận nửa đêm vẫn ngủ, một câu lặp lặp mấy , nhưng luôn kiên nhẫn.
Đoàn Tiêu dậy thì thấy cô ngơ ngác , đáy mắt còn phiếm ánh nước.
“Em thế?”
Sở Tiểu Điềm ôm lấy hông , vùi mặt lồng n.g.ự.c , cô r*n r* hai tiếng và : “Em chạy nữa.”
Đoàn Tiêu ôm cô, xoa nhẹ: “Vậy... Vừa nãy em chạy thật ?”
“... Cho dù , em chạy nữa.” Sở Tiểu Điềm ôm chặt hông , : “Dù thế nào nữa, em cũng chịu trách nhiệm với .”
Đoàn Tiêu : “Không chịu trách nhiệm cũng vô dụng.”
“... Tại ?”
“Bởi vì sẽ quấn lấy em buông.” Đoàn Tiêu nhấc cằm cô lên, cắn nhẹ lên môi cô: “Em chạy cũng vô ích.”
Khi rửa mặt, Sở Tiểu Điềm gương mặt đỏ bừng của trong gương, cô kìm mà .
Cô mãi mãi, nụ cứng ngắc mặt.
“Đoàn Tiêu!”
Đoàn Tiêu mới nhận lấy quần áo để và bữa sáng từ trong tay Trịnh Kiệt. Sở Tiểu Điềm chạy khỏi nhà vệ sinh, bên miệng vẫn còn dính bọt kem đánh răng.
“Sao thế?”
“Có tối qua em chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-176.html.]
“ thế.”
Sở Tiểu Điềm mặt đầy sợ hãi: “Em gì ?”
Đoàn Tiêu bình tĩnh: “Chẳng buổi sáng em phát hiện ?”
Sở Tiểu Điềm ngây mấy giây, mặt đỏ bừng: “Ý em là... Ngoại trừ.... Ngoại trừ chuyện ngủ với ...”
Đoàn Tiêu nheo mắt: “Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện ?”
Anh tự nhiên nhấc tay lau bọt dính khóe miệng cho cô.
Sở Tiểu Điềm mặt , bỗng nhiên quên mất định gì, đó cô lặng lẽ trở về phòng vệ sinh để rửa mặt.
Mất mặt quá, tức c.h.ế.t mất.
Cho đến lúc ăn sáng, Sở Tiểu Điềm mới chợt nhớ tối qua gì.
“... Tối qua em tạo tài khoản Weibo hả?”
“Nhớ ?”
Sở Tiểu Điềm đặt ly sữa đậu nành trong tay xuống: “Khoan , để em bình tĩnh .”
Hôm qua hình như cô nhiều chuyện lớn.
Việc thứ nhất, vỏ bọc của cô lộ mặt Đoàn Tiêu... Nói một cách chính xác là từ lâu, mà cô vẫn hề chuyện , cho đến tối qua mới nhận hóa lâu ...
Việc thứ hai, cô chính miệng chuyện là Phạn Âm mặt đám Trình Nhượng... Chuyện nghĩ cô vẫn cảm thấy khó tin, thì thôi, cô còn tuyên bố cướp Sếp của họ... Chuyện gì thế ?
Việc thứ ba, cô quấn lấy Đoàn Tiêu cho và thành công cuỗm lên giường.
Việc thứ tư, cô tạo tài khoản Weibo và công bố Phạn Âm là nữ .
Sở Tiểu Điềm: “...”
Hôm qua là ngày lành tháng gì thế, cô nhiều chuyện mà dám?
Sở Tiểu Điềm bật dậy, chạy phòng ngủ: “Điện thoại của em ? Em xem Weibo của !”
Cô tìm hồi lâu vẫn tìm thấy, ngoài thì thấy Đoàn Tiêu ung dung đó, : “Ăn sáng .”
Sở Tiểu Điềm : “Em tìm thấy điện thoại của .”
“Ở chỗ .” Đoàn Tiêu thản nhiên : “ em ăn xong .”
Sở Tiểu Điềm còn đòi điện thoại, nhưng Đoàn Tiêu : “Nghe lời.”
Cô chỉ đành chỗ , ngoan ngoãn ăn xong.
Sau đó, đợi cô lên tiếng, Đoàn Tiêu một câu, khiến cô quên mất chuyện đòi điện thoại.
“Em chuẩn chút , hôm nay dọn qua đó.”
“... Hả?”
“Dọn nhà.” Đoàn Tiêu : “Buổi chiều đám Trình Nhượng sẽ tới giúp đỡ, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc .”
Sở Tiểu Điềm: “... Nhanh ? Em còn chuẩn xong...”
“Anh dọn giúp em.” Đoàn Tiêu : “Em gần Karl sớm một chút ?”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ, thấy cũng đúng, chỗ cách tổng công ty của Long Phong Đặc Vệ quá xa, nếu kẹt xe thì mất một tiếng đồng hồ mới tới nơi, về về quá bất tiện.