Cô gật đầu: “Thực nên tạo từ lâu .”
Đối với mà , Phạn Âm vẫn luôn là một tác giả cấp thần bí ẩn và khiêm tốn, hơn nữa thể xưng là tác giả lượng sách bán chạy, nếu cộng thêm bản quyền chuyển thế phim “Hung đồ” cô mới bán và bản quyền xuất bản của “Cuốn sách kinh dị 2” thì chắc tên cô thể xuất hiện bảng xếp hạng tác giả giàu năm nay.
Vốn dĩ cô định tạo tài khoản Weibo, bởi vì cô hề giao lưu với , ngoại trừ lời cảm ơn , cô cũng nên gì với họ.
Cô là cực kỳ nhạy cảm, chỉ sợ bất cẩn sai sai gì đó khiến phản cảm.
hiện giờ thì khác.
Bỗng nhiên cô cảm thấy tự tin.
Chuyện liên quan lớn đến cô đến nước K, trải nghiệm ở nước K cũng khiến cô nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
Rất nhiều chuyện cô rối rắm, bây giờ cũng trở nên đỡ hơn.
Vẫn còn một nguyên nhân chính là cô thẳng phận của mặt đám Trình Nhượng.
Sau khi bước bước , dường như chuyện tạo tài khoản Weibo cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Em nghĩ kỹ ?” Đoàn Tiêu trầm ngâm: “Tạo tài khoản Weibo , thể sẽ gặp nhiều chuyện, cũng sẽ thêm nhiều theo dõi em, bình luận về em.”
Sở Tiểu Điềm chần chừ giây lát.
Đoàn Tiêu sai, bên tiểu thuyết của cô, đều bình luận về tác phẩm, mà ở Weibo, bình luận khả năng là nhắm bản cô.
“Không cần sợ.” Đoàn Tiêu nắm tay cô: “Gặp thứ mắt, đừng quan tâm là .”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Em cũng quan tâm hết tất cả .”
Từ khi truyện đến nay, trái tim thủy tinh của cô cũng rèn giũa kha khá . Mặc dù cô vẫn buồn khi thấy những bình luận tiêu cực , nhưng cô cũng thể bình tĩnh ngó lơ những gây sự vô cớ .
“Quyết định xong , tạo giúp em.”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ thêm một phút, bỗng nhiên cô giơ nắm đ.ấ.m lên và : “Em quyết định ! Tạo tài khoản Weibo!”
Hôm nay cô thật sự dũng cảm, đúng ?
Đoàn Tiêu , cầm điện thoại cô lên, để cô dựa và giúp cô tạo tài khoản.
Cũng may, mặc dù tên tài khoản Weibo kèm hai chữ Phạn Âm nhiều, nhưng tên Phạn Âm thì từng đăng ký, cho nên dễ dàng tạo .
Đoàn Tiêu còn trực tiếp biến cô thành hội viên, để cô lựa chọn phông nền.
“Bài đăng Weibo đầu tiên, em đăng gì?”
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm định chia sẻ bài đăng Weibo chính thức , nhưng cô suy nghĩ , hình như máy móc quá.
Cho nên cô nghiêm túc gõ một dòng chữ.
“Chào , là Phạn Âm đến muộn.”
Sau đó, cô chụp màn hình gửi cho biên tập và Úy Lam, theo dõi và chia sẻ bài đăng Weibo chính thức của công ty, đấy tìm kiếm Úy Lam và theo dõi cô .
Không ngờ lúc Úy Lam vẫn ngủ, cô gửi thẳng một chuỗi dấu chấm than: Quả nhiên là uống say ! Tạo tài khoản Weibo? Tạo tài khoản Weibo thật ???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-175.html.]
Sở Tiểu Điềm: Thật đó, mau theo dõi tớ ! Tớ đến một hâm mộ cũng , đáng thương quá !
Úy Lam: ... Cậu chờ đó, lát nữa sẽ cảm thấy đáng thương chút nào.
Mặc dù cô thể hiện sự khó tin mãnh liệt, nhưng vẫn theo dõi cô ngay lập tức, đồng thời còn chia sẻ bài đăng Weibo đơn giản của cô: Thức đêm đến giờ , ngờ bất ngờ! Các ... Phì, là Boss Phạn Âm của chúng đến !!!
Weibo của Úy Lam tạo ba năm, thường ngày đăng bài nên dần tích lũy hơn tám trăm nghìn hâm mộ. Tuy rằng vẫn thể sánh với ngôi , nhưng là một tác giả ngôn tình độ nổi tiếng cao, cô mới chia sẻ thì lượng hâm mộ Weibo của Phạn Âm lập tức tăng lên.
Đoàn Tiêu tạm thời tắt nhắc nhở Weibo của cô, nếu cứ mở mãi, nửa đêm cô đừng hòng ngủ nữa.
Sở Tiểu Điềm vẫn tò mò một cái, cô phát hiện theo dõi đầu tiên đều là thích Phạn Âm.
“Á á á, trời ơi, thấy gì thế !!! Không ngờ Boss Phạn Âm tạo tài khoản Weibo ! Thật là sống lâu thì cái gì cũng thấy mà! Tối nay kích động đến ngủ nổi !”
Lòng Sở Tiểu Điềm nóng lên, cô trả lời: Thức đêm , ngủ sớm đó nha.
Cô cài đặt giới tính là nữ, nhưng hiện giờ chuyện kích động đều là việc cô tạo tài khoản Weibo, vẫn ai phát hiện vấn đề giới tính của Phạn Âm.
Sau đó, cô trả lời bình luận của hai hâm mộ.
“Được , em nên ngủ đó.” Đoàn Tiêu xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng nhưng thể từ chối: “Nếu cứ như , em sẽ ngủ nữa.”
Mấy phút , chắc chắn sẽ phát hiện giới tính của Phạn Âm, đến lúc đó bình luận liên quan đến giới tính sẽ bay đầy trời.
Anh sợ cô nhất thời thế nào.
Sở Tiểu Điềm ngáp một cái, cô cũng căng thẳng, khi Đoàn Tiêu tắt điện thoại của cô, cô thả lỏng, bắt đầu buồn ngủ.
Cô trong lòng như một con gấu Koala quấn : “Anh đó.”
“Anh .”
“Em ngủ cũng .”
“Được.”
Ngày hôm , cô mở mắt đối diện với ánh mắt của Đoàn Tiêu.
Đôi mắt vốn mơ màng của Sở Tiểu Điềm bỗng mở to.
“Sao... Sao ở đây?”
“...”
Đoàn Tiêu thở dài: “Quả nhiên em quên mất .”
“Không, , em quên, em chỉ là...” Mặt Sở Tiểu Điềm đỏ bừng: “Em chỉ là nhất thời phản ứng ... Không ngờ em với ... Với ...”
“Với gì?”
Sở Tiểu Điềm cắn chăn, bằng đôi mắt ướt át, năng mơ hồ: “... Ngủ với .”
Đoàn Tiêu: “...”