Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-09-23 13:08:52
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoàn Tiêu ngẩn .

Nếu lúc những khác trong phòng thấy vẻ mặt của Đoàn Tiêu, e rằng sẽ hận thể cầm điện thoại chụp .

Bởi vì chuyện thể khiến ngẩn đời quá hiếm .

Mà phản ứng đầu tiên của Sở Tiểu Điềm chính là trong đầu bỗng chốc thứ gì đó bùng nổ...

Trời ơi, á á á! Sao như , như ???

Rõ ràng cô chỉ bỗng nhiên nảy lên ý định dò hỏi thử thôi, hơn nữa hề ý thăm dò, nhưng ngờ... Không ngờ, thật sự , hơn nữa chắc chắn từ lâu!

Nói là sự rối rắm mấy hôm nay của cô và công sức vắt hết chất xám suy nghĩ nên chuyện như thế nào là uổng công vô ích !

Sở Tiểu Điềm, đồ ngốc , đến bây giờ mới phát hiện, rốt cuộc mày ngu ngốc đến cỡ nào!

Không, , nhất định là vì quá thông minh.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Sở Tiểu Điềm lóe lên vô suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ đều phối hợp với tiếng thét gào vô cùng điên cuồng.

Đoàn Tiêu nhanh chóng lắc đầu: “Không, gì cả.”

Sở Tiểu Điềm mở to mắt chằm chằm, cô hỏi trong tê dại: “Anh cái gì?”

“Anh em chính là...”

Đoàn Tiêu định cô đang gì.

lời đến bên miệng thì phát hiện sai .

Đây là hiếm hoi mà lộ vẻ túng quẫn.

Hóa , suy nghĩ cẩn thận đến mấy thì cũng lúc trở nên rối bời mặt để tâm nhất, thậm chí đến cả cũng .

Sở Tiểu Điềm: “... Vậy là từ lâu .”

“Không, thật sự gì hết.” Đoàn Tiêu cầm vai cô: “Chắc là ... Uống nhiều , cho nên chuyện lộn xộn.”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, bỗng nhiên khịt mũi.

“Người uống nhiều là em thì .”

Lần chuyển thành Đoàn Tiêu kịp phản ứng thấy Sở Tiểu Điềm ôm đầu, hét một tiếng xoay bỏ chạy.

Cô chạy thẳng một mạch đến một góc trong khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh, xổm bên cạnh ghế.

Cũng may lúc ở đây , chỉ một nhân viên phục vụ ngang qua, cô bằng ánh mắt khó hiểu. Lúc nhân viên định lên hỏi cô thì Đoàn Tiêu ngăn .

sẽ chăm sóc cho cô .”

“Vâng ạ.” Nhân viên phục vụ sắc mặt thực sự , lòng nghĩ chắc chọc bạn gái tức giận, nên vội vàng rời .

Sở Tiểu Điềm xổm trong góc, một tay ôm lấy bản , một tay vẽ vòng tròn trong trung.

Sao vỏ bọc của rơi mất ... Rơi mất ... Sao gì cả? Mình là đồ ngốc ư?

, Sở Tiểu Điềm, mày chính là đồ ngốc, ngốc nghếch.

Cô phát hiện Đoàn Tiêu thì vội vàng dùng hai tay ôm lấy bản , cả khuôn mặt đều vùi trong đầu gối.

“Tiểu...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-164.html.]

Khi tay đưa , Sở Tiểu Điềm bỗng nhiên lên tiếng: “Anh đừng qua đây.”

Tay Đoàn Tiêu khựng .

“Tiểu Điềm, xin .” Anh nhỏ giọng .

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không, em trách , chỉ là em... Chỉ là em cảm thấy ngốc quá.”

Cô như đang lẩm bẩm, như đang với : “Tại ... Rõ ràng nên là em , khó khăn lắm em mới lấy hết can đảm, kết quả từ lâu ... Anh thông minh như thế gì? Em ngu ngốc, còn thẳng thắn...”

Có lẽ rượu quá mạnh, nó tấn công đại não khiến đầu óc cô hỗn loạn, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Trước mặt yêu, tất cả tự tin mà bạn sẽ trở nên chắc chắn trong khoảnh khắc nào đó.

Cô là quá khép kín, giờ đều khó buông thả bản , là Đoàn Tiêu mang đến cho cô cảm giác an nay từng , mới khiến cô lấy hết can đảm những chuyện mà nào giờ dám .

Cô luôn cách biệt giữa hai , cho nên cô luôn trở nên hơn, dũng cảm hơn để xứng với sự yêu thích của dành cho cô.

đến cuối cùng cô vẫn thể chính miệng bí mật lớn nhất của , ngược phát hiện từ lâu.

Nên khi cô chuyện mới cảm thấy phiền muộn và buồn bã.

trạng thái hiện giờ của , cho nên tránh né để bản bình tĩnh , khi định sẽ chuyện đàng hoàng với .

Hơn nữa, cô thể uống rượu, chỉ uống một ngụm là mặt đỏ bừng. Huống hồ cô còn uống sạch rượu trong ly của . Dáng vẻ cô hiện giờ nhất định là khó coi, cô để thấy bộ dạng .

Phía tiếng động, cô cho rằng Đoàn Tiêu .

khi cô bỏ cánh tay đang che mặt xuống, dè dặt đầu từng chút một thì phát hiện Đoàn Tiêu vẫn ở đó.

Anh như một bức tượng điêu khắc, im ở đấy, im lặng cụp mắt, gương mặt tuấn của biểu cảm gì cả.

“... Anh, gì thế?”

Đoàn Tiêu trầm ngâm: “Anh đang suy nghĩ.”

Sở Tiểu Điềm: “Suy nghĩ chuyện gì?”

“Phải dỗ em như thế nào mới em vui hơn.” Đoàn Tiêu khựng giây lát : “Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một cách.”

Sở Tiểu Điềm tò mò hỏi: “Cách gì?”

“Nghe nước K một loại thuốc thể khiến mất một phần trí nhớ.” Đoàn Tiêu chậm rãi : “Nhiếp Phi Chiến còn nợ một ân tình. Hiện giờ sẽ gọi điện thoại bảo tìm bằng loại thuốc cho ...”

Sở Tiểu Điềm bóng hình , dáng vẻ một tay cho túi định lấy điện thoại .

“Đừng mà!”

Tay còn rút Sở Tiểu Điềm dậy đột ngột chạy đến mặt giữ .

“Không , em cho phép.” Sở Tiểu Điềm nước mắt lưng tròng : “Lỡ... Lỡ như em quên thì ?”

Đoàn Tiêu : “Không , ...”

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Vậy cũng , em như thế.”

“Anh xin .” Anh nhấc tay nhẹ nhàng giữ lấy vai cô: “Anh . Khi chuyện từng nghĩ nên em rằng , nhưng hiểu em để khác , cho nên khi em đồng ý , giữ trạng thái , nhưng thể ...”

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Người khác là khác, , em vẫn luôn ... mãi mở lời, em vốn nghĩ rằng đợi về sẽ , nào ngờ phát hiện từ lâu.”

 

Loading...