Cô định mở Weibo xem, bỗng nhiên chau mày hỏi : “Vậy... Tại cũng mời em thế?”
“Em quen.” Đoàn Tiêu nhếch môi : “Với quan hệ của chúng , chỉ cần bọn họ mời thì sẽ rủ em chung. Nếu em thì chúng , thì thôi.”
“Đi thì vấn đề gì cả, nhưng tại sách của Phạn Âm chuyển thể thành phim, bọn họ vui mừng như thế chứ?”
Vui đến mức ăn mừng?
Phải rằng thời đại học bên cạnh cô ít bạn bè theo đuổi ngôi . Nếu thần tượng của họ chuyện vui, bọn họ vui thì vui đó, nhưng thông thường cũng sẽ mở tiệc ăn mừng như .
“Nếu chỉ vài thì cần thiết, nhưng chín mươi phần trăm thành viên trong đội của họ đều là hâm mộ của Phạn Âm.”
Đèn đỏ phía sáng lên, Đoàn Tiêu dừng xe , sang cô.
Sở Tiểu Điềm gãi mũi.
Hóa trong công ty của nhiều thích Phạn Âm như thế.
Đây chắc là hành động nhỏ mỗi cô cảm thấy ngại ngùng hoặc gượng gạo, hệt như động tác xoa mũi của động vật nhỏ. Cô cũng rằng vành tai đỏ bừng bán .
Đoàn Tiêu bỗng nhiên đưa tay sờ má cô: “Sao má em đỏ thế, sốt ?”
“Không, , chắc nóng.”
Cô thể rằng bản hổ nên mới như .
Sở Tiểu Điều lấy tay quạt để quạt mặt , nhưng sang thấy khóe miệng Đoàn Tiêu nhếch lên, đáy mắt là nét .
“... Anh cái gì?”
“Không gì cả.”
Đèn xanh sáng lên, Đoàn Tiêu lái xe hững hờ : “Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy nếu Phạn Âm là cô gái giống như em, chắc cũng tệ.”
Sở Tiểu Điềm sững sờ, cô còn phản ứng : “Có điều, đời cũng chỉ một em.”
Suốt đời chỉ một em đáng yêu như thôi.
Sở Tiểu Điềm cửa trái : “Đây là cửa nhà em?”
“Đã đổi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-161.html.]
Đoàn Tiêu quét khóa vân tay, cầm lấy tay cô, cài đặt dấu vân tay và mật khẩu cho cô.
“Chuẩn sẵn sàng ?”
Sở Tiểu Điềm hít một thật sâu, gật đầu, đẩy cửa .
Vừa bước , cô ngỡ ngàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trước , khi đến trang trí, Sở Tiểu Điềm thích phong cách trang trí trong phòng khách của nhà Đoàn Tiêu, đơn giản mà hào phóng, cô nghĩ chắc bố cô cũng sẽ thích.
Quả nhiên phòng khách của cô cải tạo một lượt, cảm giác gian lớn hơn nhiều. Vả , tuy phong cách giống với phòng khách trong nhà Đoàn Tiêu, nhưng thiết kế , từ đèn thủy tinh trần nhà đến các chi tiết và trang trí đều tinh tế và xa hoa hơn phòng khách nhà nhiều.
Cô giữa phòng khách xoay một vòng, đến chỗ sofa.
“Woa, sofa .”
Trước Sở Tiểu Điềm từng thấy mẫu sofa , còn gửi ảnh hỏi . Kết quả, ngờ rằng Đoàn Tiêu trực tiếp đặt mẫu sofa .
Sở Tiểu Điềm kích động, lao thẳng lên đó.
Quả nhiên mềm mại thoải mái như trong tưởng tượng của cô!
Cô ngẩng đầu lên, ban công bên ngoài cửa sổ phòng khách. Nó bày trí thành gian khác, giỏ treo, bình hoa, xích đu màu trắng và bàn ghế sofa, còn một kệ sách nhỏ.
Cô lập tức nhảy xuống sofa, ban công.
Bình hoa bàn cắm một bó hoa hồng trắng tươi mới.
Lúc sắp đến giữa trưa, cả ban công đều tắm trong ánh nắng mặt trời, bên chính là vườn hoa xanh um tùm.
Thực cô từng nghĩ đến sẽ bày trí ban công như , cô ở chung cư độc , bởi vì ở một nên gian nhỏ, ban công chỉ thể dùng để phơi quần áo. Mà căn nhà mới , lúc đầu trang trí sửa chữa cũng chỉ bày trí ban công đơn giản, ngoại trừ cây phơi đồ thì còn gì khác.
Hơn nữa, điều khiến cô ngạc nhiên chính là ban công thông với phòng sách.
Đoàn Tiêu cửa phòng sách, hững hờ dựa khung cửa cô và : “Anh kêu thông phòng sách với ban công.”
Như , chỉ cần cô việc mệt mỏi trong phòng sách thì thể ban công để thả lỏng, nghỉ ngơi một chút.
Nơi việc lúc của cô quá chật chội và kín.
Ở trong phòng sách, cô chỉ cần kéo rèm cửa dày thì chỗ vẫn là gian thuộc về riêng cô, nhưng khi cô mệt mỏi, sợ hãi, cô thể dễ dàng bước khỏi gian tối tăm , trở về thế giới thực.