Sau bữa tối, Sở Tiểu Điềm đeo dây xích cho Karl và Tuyết Cầu, mỗi tay dắt một con xuống lầu tản bộ.
Vừa tới công viên, cô khỏi nhớ đến đầu tiên gặp mặt đám Đoàn Tiêu.
Có lẽ Tuyết Cầu nhớ gì đó, đến gần công viên thì nó vô cùng hưng phấn, còn xung quanh Karl, chắc là nhớ đến đầu tiên gặp mặt giao lưu của bọn chúng.
Karl bình tĩnh, mặc cho Tuyết Cầu nhảy tới nhảy lui lên , nhưng nó cũng hề bực bội.
Sở Tiểu Điềm , xoa đầu Tuyết Cầu: “Tuyết Cầu, tính chị và Đoàn Tiêu quen là vì em đó.”
Tuyết Cầu vẫy đuôi.
“Hơn nữa, chị với em , cũng gặp đầu ở đây. Em xem, chúng duyên ?”
Đây là chuyện xảy gần hai năm .
Cô còn nhớ hôm đó thành C một trận tuyết rơi ba năm , đối với của thành phố C thì trận tuyết mong chờ lâu, cho nên cả ngày đều nhiều ở bên ngoài, đặc biệt là công viên bên đường rộng rãi.
Bởi vì xe buýt của đường nào đó ngừng vận hành, Sở Tiểu Điềm xuống khỏi tàu điện ngầm thì bộ về nhà. Trong công viên đường về, cô thấy nhiều đứa trẻ chơi ném tuyết.
Cô một lúc thì phát hiện ba bé đang ở một chỗ, dùng quả gì đó ném một vật.
Vừa cô gần, bỗng nhiên phát hiện đó là một con chó.
Lần nào cô thấy những động vật nhỏ ốm trơ xương lang thang đường cũng thấy đau lòng, nên đôi khi cô sẽ lấy ít thức ăn và nước xuống cho bọn chúng ăn. Mà con ch.ó , cô nhớ mang máng cũng từng gặp. Nó lang thang ở gần đây, phòng con , nhưng đôi khi theo .
Cô nhớ từng , nếu thấy chó lang thang theo phía bạn thì đừng nổi giận với nó, khả năng là nó quá đói hoặc quá khó chịu, nhờ bạn giúp đỡ.
Cho dù bạn giúp đỡ nó, cũng xin đừng tổn thương nó.
Cô thấy cơ thể gầy yếu của con ch.ó đang giãy giụa trong đất tuyết, mà mấy đứa trẻ hi hi ha ha ném tuyết chôn nó trong đất.
Có lẽ mấy đứa trẻ nhận thức con ch.ó lang thang nhà để về, chỉ mặc cho bọn chúng bắt nạt khả năng sẽ mất tính mạng sự đùa nghịch của bọn chúng.
Sở Tiểu Điềm nhịn tới: “Các bạn nhỏ, đừng nghịch như ? Nếu tiếp tục nó sẽ c.h.ế.t đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-147.html.]
Dù gì đám nhóc vẫn còn nhỏ, thì dừng tay. Có một bé mặc đồ rách, cả bông tuyết, khi cô thì ánh mắt hung dữ: “Liên quan gì đến chị, là thấy nó .”
Hai đứa trẻ khác thì phủi tay, đeo cặp sách rời .
“Đây vấn đề ai thấy nó ...” Sở Tiểu Điềm đạo lý với bé, nhưng đứa trẻ hề , bé dậy đá con ch.ó một cái, vặn đá con ch.ó khỏi hố tuyết.
Sở Tiểu Điềm vội vàng chạy tới lật con ch.ó .
Con chó chắc màu trắng xám, vô cùng gầy gò ốm yếu, chân còn thương.
Sở Tiểu Điềm ẵm nó lên, nhưng lẽ con ch.ó chịu tổn thương quá nhiều trong tay con nên giãy giụa, trông nó hoảng sợ.
“Ngoan, đừng sợ.”
Bỗng dưng một quả cầu tuyết ném tới, đập Sở Tiểu Điềm, cô đầu , chắc là trai của bé tới, đang cùng bé ném tuyết về bên .
“Anh, là phụ nữ cướp chó của em.”
Thiếu niên thấy thì nổi giận, ném tuyết về phía cô: “Này, chị dám cướp chó của em ?”
Sở Tiểu Điềm đưa tay đỡ, cô cho rằng đó là chỉ là cầu tuyết thôi, nhưng ngờ gói bên trong nó là một cục đá, dù cô giơ tay chặn nhưng vẫn đập trán.
“Nó chó của em , nó là...”
“Bịch” một tiếng, bé ôm một quả bóng tuyết lớn ném cô. Sở Tiểu Điềm nhất thời dậy , chỉ đành khom bảo vệ con ch.ó .
“Chị tránh , thấy con ch.ó , nó là của .” Cậu bé tức giận cướp con chó.
Sở Tiểu Điềm đề phòng bé đẩy ngã xuống đất, con ch.ó lê chân thương liều mạng bỏ chạy.
Cậu bé lập tức đuổi theo nhưng trai ngăn : “Bỏ , chỉ là con ch.ó c.h.ế.t tiệt mà thôi. Đi thôi, về đánh .”
“Nó còn c.h.ế.t mà.”
“Lát nữa sẽ chết, thôi, thôi.”