Rất hiển nhiên, Sở Tiểu Điềm chìm giấc mộng, hơn nữa còn là giấc mơ .
Cô cử động nhẹ, Đoàn Tiêu lập tức phát hiện .
Đoàn Tiêu rõ giấc ngủ của cô như thế nào, cho dù một âm thanh nhỏ cũng khiến cô giật tỉnh giấc. Trước giờ cô cũng khó chìm giấc ngủ, nếu cũng sẽ châm cứu.
Bởi vì đột xuất quyết định nước K, buổi châm cứu hẹn nửa tháng cũng đứt quãng.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đoàn Tiêu cô nhanh chóng chuyển đến căn nhà mới. Cô ở đây một , cho dù là cách nhà bạn bè đều quá xa.
“... Chưa bao giờ lừa gạt mấy , cũng từng nghĩ đến việc lừa gạt mấy ...” Trong giấc mơ, cô buồn bã thì thầm: “Chuyện là Phạn Âm... Khiến thất vọng như ?”
Đoàn Tiêu nhíu chặt mày.
Suy nghĩ kỹ, sở dĩ những chi tiết rõ ràng như nhưng vẫn chỉ nghi ngờ, từng xác nhận vì nguyên nhân lớn, là bởi vì từng suy đoán những thứ vô nghĩa về cô.
Anh thể suy đoán phân tích phận, tâm lý và các mặt khác của bất cứ ai đời , nhưng chỉ riêng cô thì .
Dù rõ khả năng nhưng cũng bao giờ xác nhận, cũng điều tra bất cứ chuyện gì.
cho đến nãy, cũng từng nghĩ đến áp lực của cô sẽ lớn như thế.
E rằng cũng vì nghề nghiệp “Phạn Âm” mà cô suy nhược thần kinh.
Có lẽ ai Phạn Âm những tác phẩm kinh dị đa dạng sẽ là một cô gái suy nghĩ đơn giản, mềm mại và dịu dàng như .
Đoàn Tiêu nâng cằm cô, khẽ gọi tên cô.
Sở Tiểu Điềm cảm nhận bản thứ gì đó gói chặt , sự ấm áp chặt chẽ đó ôm trọn lấy trái tim của cô.
Còn giọng quen thuộc đang gọi tên cô ở bên tai hết đến khác.
“Tiểu Điềm.”
Hàng lông mi của Sở Tiểu Điềm rung lên, cô mở mắt .
Trong mắt cô vẫn hiện lên nét mơ màng luống cuống, nhưng khi ánh mắt của Đoàn Tiêu, cô nhanh chóng định .
Lúc cô phát hiện Đoàn Tiêu cũng nửa lên giường, ôm lấy cô.
Mà cô vẫn luôn nắm chặt lấy quần áo , cả gần như đều co rúc lòng .
Cô dụi mắt: “Em... Em ngủ ?”
Đoàn Tiêu hôn nhẹ lên trán cô: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm .”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Không ngủ nữa.”
Trước khi , Đoàn Tiêu dẫn Karl và Tuyết Cầu .
“Lúc ở đây, cứ để Karl vệ sĩ của em .”
Sở Tiểu Điềm Karl, mỉm gật đầu: “Được chứ, em sẽ chăm sóc nó đàng hoàng.”
Đoàn Tiêu vỗ đầu Karl, dặn dò: “Đừng gây thêm phiền phức, ngoan ngoãn một chút.”
Khi thấy sắp , bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhớ đến gì đó, cô nắm lấy tay : “Anh đợi em chút.”
Cô đến phòng việc, lẽ cô lấy gì đó nhưng do dự, xoay vòng tại chỗ mấy vòng.
“Sao thế?”
“Không, gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-144.html.]
Cô chắp hai tay lưng, lề mà lề mề, vì , chi bằng chậm rãi di chuyển cửa, hơn nữa d** tai còn đỏ ửng lên, cô bằng ánh mắt lấp lánh.
“Ừ...”
“Sao ? Có gì với , còn gì?”
“Không , em , nếu bận... hoặc rảnh rỗi thì thể tiểu thuyết gì đó...”
Đoàn Tiêu : “Anh bận, em sách gì đề cử ?”
Sở Tiểu Điềm: “À... Em nhớ... Hình như ...”
Chắc cô hạ quyết tâm, sự dũng cảm mất khó khăn lắm mới lấy , cô hổ ngại ngùng, màu đỏ ở d** tai lan đến mang tai.
“Hình như từng khen cuốn sách của ai nhỉ?”
Đoàn Tiêu cụp mắt suy nghĩ: “Người em là Phạn Âm ?”
Đột nhiên thấy hai chữ “Phạn Âm” phát từ miệng của Đoàn Tiêu, trái tim Sở Tiểu Điềm run lên.
Sở Tiểu Điềm, mày bình tĩnh... Bình tĩnh, bình tĩnh!!!
“ .” Cô hỏi: “Vậy hiện giờ còn cảm thấy cô ?”
“Anh vẫn luôn cảm thấy cô .”
Có lẽ vì khi trả lời, cho dù là ánh mắt giọng điệu đều quá nghiêm túc, Sở Tiểu Điềm thậm chí ảo giác khi câu trông vô cùng tình cảm.
“Bởi vì cô ?”
“Đương nhiên đây là nguyên nhân chủ yếu nhất.” Đoàn Tiêu : “Cốt truyện và giọng văn của cô thu hút khác, hơn nữa thể cô nghiêm túc với mỗi chi tiết. Anh cảm thấy, trong đời sống hiện thực chắc cô là một thông minh, dũng cảm.”
Sở Tiểu Điềm sửng sốt, bỗng nhiên di chuyển ánh mắt: “Vậy nếu như cô khác với trong tưởng tượng của thì ?”
“Vậy thì ?” Đoàn Tiêu thản nhiên : “Cô kiêu ngạo của , việc gì để trong lòng suy nghĩ của khác?”
Sở Tiểu Điềm im lặng một lúc, gật đầu: “Anh đúng.”
“Vậy thì, em thể thưởng cho thứ lưng em ?”
Sở Tiểu Điềm đưa tay , là phiên bản kỷ niệm của “Hung đồ”.
“Đây chắc là cuốn sách mà cô cảm thấy hài lòng hơn cả bản , hy vọng ... cũng thích.”
Đoàn Tiêu nhận lấy cuốn sách đó: “Được, sẽ nghiêm túc .”
Sau khi tiễn , Sở Tiểu Điềm ẵm Tuyết Cầu lên xoay mấy vòng: “Tuyết Cầu, chị đưa sách cho !”
Tuyết Cầu ngơ ngác: “Gâu?”
Sở Tiểu Điềm bỏ nó xuống, xoa đầu Karl: “Karl, em xem. Nếu Phạn Âm chính là chị, sẽ nghĩ thế nào?”
Karl vô cùng ngoan ngoãn để cô xoa tới xoa lui, nhưng nó chuyện, chỉ yên lặng cô.
“Karl, chị chia sẻ với em bí mật lớn nhất của chị, ?”
Cô quyết định , để Karl lắng đầu tiên.
Đợi cô luyện tập xong sẽ lập tức cho Đoàn Tiêu chuyện cô là Phạn Âm.
“Nào, Tuyết Cầu, em cũng bên cạnh Karl .”
Sở Tiểu Điềm mặt bọn chúng, đối diện là Karl và Tuyết Cầu đang theo hàng lối.